1
“Nếu mẹ không đồng ý chuyện của chúng tôi, hôm nay tôi sẽ t//ự sá//t ngay tại đây!”
Vừa mở mắt, tôi đã thấy con kề dao gí vào cổ, gào điên cuồng vào mặt tôi.
Nhưng tôi biết, nó chẳng muốn t//ự sá//t gì đâu, chỉ định dọa tôi phải nhượng bộ, chiều theo ý nó.
Kiếp trước, tôi sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ thiếu nước quỳ xuống năn nỉ nó đừng điều dại dột.
Cuối cùng, tôi đành vừa khóc vừa đồng ý chuyện chúng nó qua lại với nhau.
Thậm chí, để nó không bỏ nhà ra đi, tôi còn đồng ý chu cấp cho nó hai vạn mỗi tháng.
Nhưng lương tháng vợ chồng tôi cộng lại mới một vạn năm.
Để có đủ hai vạn cho nó, tôi phải quần quật ở công ty, ngày nào cũng tăng ca đến tận đêm muộn, đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái mụ mẫm.
Còn nó, nó mang tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi đi nuôi trai lưu manh, rồi vênh váo tuyên bố:
“Đồ bà già chỉ biết có tiền, tao phải tiếp tục moi cho mụ ta nhả ra hết mới .”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, hai tay tôi bất giác nắm chặt lại, quay lưng bước ra khỏi căn nhà.
“Đồ bà già ch//ết tiệt! Bà có gọi cho bố tôi cũng vô dụng thôi!”
Con tôi vẫn tưởng mình lại đắc chí như mọi lần.
Nó quăng con dao xuống bàn “cạch” một tiếng, rồi đập thêm mấy cái cốc cho hả giận.
Sau đó, nó mới đi vào phòng ngủ theo tôi:
“Bà mà có quỳ xuống xin tôi, thì tôi cũng không…”
Nửa câu còn lại của nó đột ngột ngừng hẳn khi nó tiến sâu vào phòng.
Ngay sau đó, tông giọng của con bé đột nhiên nhảy vọt lên tám độ:
“Bà đang định gì ?”
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của nó, tôi điềm nhiên thu dọn vali cho nó, rồi đặt trước mặt con bé:
“Đi đi con, mẹ ủng hộ con đương tự do.”
Tất nhiên là hai đứa phải ở bên nhau rồi.
Vì rằng cái cảnh “an nhàn” của con sẽ bắt đầu sau khi con có thai mà thôi.
2
Con tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ như .
Nó trợn tròn mắt, đỏ hoe, chẳng thể tin vào những gì mình thấy.
Thấy nó vẫn không nhúc nhích, tôi đẩy chiếc vali về phía trước:
“Không đi là trời tối mất, những thứ còn lại mẹ sẽ gửi cho sau.”
“Điên… à bà,”
con bé dùng cái trí não kém cỏi của mình suy nghĩ một lúc, rồi bật chế nhạo:
“Hừ, để tôi không tự tử, bà đến chuyện tôi và Triệu Xuyên mà cũng chấp nhận?”
Con tôi ra vẻ thương , vung tay:
“Thôi , tôi cũng hiểu bà già rồi, thương con không nỡ xa. Tôi có thể không đi, từ nay về sau, bà đừng phép can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi, và mỗi tháng phải chuyển hai vạn vào tài khoản của tôi, tôi tiêu thế nào bà đừng quản.”
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy bi ai vô cùng.
Ngay từ khi con mới chào đời, chúng tôi đã nâng niu nó như sợ vỡ, chiều chuộng nó như sợ nó tan.
Nhưng chúng tôi không ngờ, từ bé nó đã thích dối, rồi nghĩ ra đủ mọi lý do để xin tiền.
Mỗi lần tôi đưa nó đến nhà bà ngoại, sau khi con bé về, bà ngoại đều phát hiện trong ví mình đã mất đi vài tờ tiền.
Lúc đó, chồng tôi nhất quyết đòi đánh cho nó một trận nhớ đời.
Nhưng tôi lại cho rằng, đó là vì chúng tôi không cho con đủ cảm giác an toàn, con thì phải dạy cho biết hưởng thụ.
Nhiều năm qua, tôi đã cố gắng hết sức để mang đến cho nó những gì tốt đẹp nhất, mọi thứ trẻ con khác có, thì tôi đều cho nó có.
Cuối cùng, tôi đã hy sinh cả mạng sống vì nó, phản ứng đầu tiên của nó lại là quay video bằng chứng giả, rồi sau đó mở livestream kiếm tiền.
“Con nhầm rồi.”
Tôi thở dài, lắc đầu, vỗ vai nó.
“Mẹ già rồi, không quản con cũng không muốn quản nữa.
Từ ngày hôm nay, con không muốn học thì thôi; con đương với ai thì mẹ không quan tâm; con muốn rời khỏi gia đình thì cứ đi.”
“Nhưng hai vạn thì mẹ không có, con tự đi tìm người khác mẹ nuôi đi.”
“Tôi biết ngay bà chỉ xạo mà! Bà cứ chờ đó, tối nay tôi không về nhà!”
Con tôi gào lên một tiếng rồi sập cửa bỏ đi.
Nó còn nghĩ tôi đang giận dỗi với nó cơ đấy.
3.
Sau khi con đi khỏi, tôi cũng đi ra ngoài ngay.
Quá lâu rồi bị gò bó trong danh phận một bà mẹ, trong mỗi bữa ăn, tôi đều ăn những phần còn lại mà con tôi không thích.
Tối hôm đó, sau một thời gian dài, tôi đã thưởng thức một bữa bít tết kèm rượu vang một cách ngon lành, cảm nhận hương vị thơm ngon của thịt tươi, hẳn là vì lý do này mà con bé luôn muốn ăn.
Đúng là đẳng cấp của nhà hàng sang trọng có người phục vụ tiêu chuẩn, cảm giác phục vụ và phục vụ cho người khác quả là không giống nhau.
Ăn uống no nê rồi, tôi còn đi xem một bộ phim, tự mình mua bỏng ngô và kem.
Tôi đã gần như quên rằng, cách đây nhiều năm, tôi cũng từng là thiếu nữ, cũng từng cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Về đến nhà, tôi vừa lúc thấy con đang đứng dưới nhà chuyện với một nhóm hàng xóm.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng từ xa:
“Bố cháu đi công tác, chỉ có mẹ cháu ở nhà, nên không thể tránh khỏi…”
“Bà ấy không quan tâm đến cháu thì thôi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cháu cũng thế, đói ch//ết thì kệ.”
“Giờ bà ấy lại đi đâu không biết với ai…”
Những người hàng xóm phe phẩy chiếc quạt mo, xì xào to nhỏ, bàn tán với nhau.
Tôi chợt nhận ra rằng, bao năm nay tại sao khi thấy tôi, những người hàng xóm đều chẳng vui vẻ gì.
E là vì con tôi vẫn không hề biết mệt mỏi đi rêu rao hạ thấp tôi sau lưng người khác.
Trước kia, tôi đã từng tư vấn ý kiến bác sĩ tâm lý, biết rằng trẻ em trong giai đoạn đầu thường có những hành dối, diễn kịch để đổi lấy sự quan tâm của mọi người.
Nhưng tôi không ngờ, lời dối của con tôi lại trở thành bản tính và thái độ ác ý không kiêng nể bất kỳ ai, ngày một lớn lên, sự việc chỉ càng ngày càng tệ hơn.
Con tôi thấy tôi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Tôi liền với theo để giải thích:
“Con tôi chuyên đi dối, cái gì cũng đều là bịa đặt thôi, tôi chỉ đi một mình ra ngoài ăn cơm tối.”
Nhưng chẳng có ai phản hồi, tôi lại chuyển sang chào hỏi những người hàng xóm, muốn dịu lại mối quan hệ:
“Các dì tới đây hóng mát sao? Mọi người đã dùng cơm chưa ạ?”
Nhưng mọi người chỉ ừ hữ cho qua chuyện.
Tôi hiểu rất rõ rằng, một ngày không thể nên băng giá dày đến ba thước, bây giờ tôi có giải thích thêm đến mấy cũng vô ích, chỉ có thể từ từ dùng sự thật mà chứng minh.
Tôi không thêm nữa, trở về nhà, phát hiện trong nhà vô cùng bừa bộn.
Trong nhà, những thứ có thể đập vỡ đã gần như bị đập hết, các ngăn kéo cũng bị kéo ra lục tung, trông chẳng khác gì bị cướp bóc cả.
Trên ga giường của tôi xuất hiện những chữ viết nguệch ngoạc đầy hận thù của con tôi:
“Bà già đáng ch//ết, không đưa tiền đúng không, tối nay tôi dẫn bồ về đây! Đừng có hối hận đấy!”
Có tự hủy hoại bản thân thì đập tan cuộc đời của con bé chứ có phải của tôi đâu, tôi hối hận nỗi gì?
Bây giờ con bé càng hung hăng thì sau này sẽ càng bị tát vào mặt đau hơn.
Tôi lạnh một tiếng, thay ga giường rồi nằm ngủ một giấc.
4.
Ngày hôm sau, vừa về đến nhà, tôi thấy con đang ngồi trong phòng khách cùng với thân Lý Uyển.
Lý Uyển là học muội khóa dưới của vợ chồng tôi, hồi trước, ấy từng theo đuổi chồng tôi không thành, sau đó mới trở thành thân với tôi.
Trước đây ấy cũng đã từng trải qua một mối người cũ phản bội rồi còn hành hung ấy, từ đó tới giờ, ấy vẫn một mình.
Từ khi sinh con ra, cứ có chuyện gì không vừa ý là ấy lại đến nhà tôi, mua cho con tôi đủ loại đồ ăn vặt, búp bê, máy chơi game phiên bản giới hạn.
Hồi con tôi còn nhỏ, hễ tôi dạy bảo con bé thì con bé lại gọi điện cho Lý Uyển, Lý Uyển lập tức chạy đến nhà tôi, bênh vực con tôi.
Sau đó, khi con tôi đã lớn hơn một chút, bắt đầu cãi lại tôi, lúc nào cũng :
“Mẹ cứ thích lo chuyện của người khác, xét nét từng li từng tí, con của mẹ thật là xui xẻo.”
“Hồi đó, không biết tại sao bố lại mù quáng mà lấy mẹ nhỉ? Già rồi mà dữ tợn thế, nếu Lý Uyển là mẹ của con thì tốt biết mấy, ấy vừa xinh đẹp vừa không so đo tính toán, không giống như mẹ cứ thích so đo từng tí một.
Tôi thấy mấy lời này mà não nề.
Nó chẳng thèm quan tâm, chỉ muốn lấy lòng Lý Uyển cho bằng .
Nó ủy khuất dụi vào lòng Lý Uyển; Lý Uyển nắm tay nó, không ngừng an ủi.
Từ góc độ của tôi vào, hai người họ mới giống mẹ con hơn chứ.
Nó nghe thấy tiếng , ngẩng phắt đầu lên tố cáo tôi từng lời một, thêm mắm dặm muối:
"Hôm qua mẹ con nhốt con ở ngoài, khiến con cả đêm không có chỗ ngủ, chỉ có trai con cho con ở nhờ"
"Bả còn chẳng cho con ăn nữa, bảo sau này sẽ không chu cấp tiền sinh hoạt, đồ keo kiệt, không có tiền thì đẻ con cái gì?"
"Con chỉ dũng cảm theo đuổi đích thực của mình thôi, con có lỗi gì chứ?"
Lý Uyển ôm chặt lấy vai nó:
"Không phải lỗi của con, mẹ con cũng độc mồm độc miệng quá rồi, thời buổi này rồi mà còn quản chuyện con cái đương, đúng là quản nhiều quá rồi"
"Hu hu hu, vẫn là dì Lý Uyển thương con, dì tốt với con hơn cả mẹ ruột con nữa"
Lý Uyển thậm chí còn đề nghị nhận nó con nuôi khi nó đến tuổi trưởng thành. Nó còn vui vẻ đồng ý nữa chứ.
Nghe thấy , tôi chỉ muốn khẩy.
Trên đời này, còn ai ngoài cha mẹ sinh thành ra mình lại tốt với mình chỉ vì họ thích không?
Tôi giả bộ như không nghe thấy, toe toét bước vào:
"Con , mẹ biết dù mẹ thế nào con cũng không tin nên mẹ quyết định sẽ dùng sự thật chứng minh"
Dừng lại một lát, tôi thong thả :
"Lúc nãy mẹ ra ngoài có việc, chính là vì con.
Mẹ đã chuyện với bố mẹ của Triệu Xuyên rồi, cho hai đứa đính hôn, mẹ không đòi một xu của hồi môn, khi hai đứa đủ tuổi sẽ kết hôn"
"Sắp đến ngày con trưởng thành rồi, lần này mẹ sẽ cho con thể diện, rồi gọi Triệu Xuyên tới, để tất cả mọi người chứng cho hạnh phúc của con!"
Nó mở to mắt, trên mặt toàn là biểu cảm kinh ngạc và vui mừng khôn xiết.
Nó đến nỗi chẳng thốt ra lời.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, Lý Uyển, bàn tay giật thót một cái, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Bạn thấy sao?