Cốt truyện tiến đến đoạn nam chính rơi xuống biển, cả tôi và thiên kim thật đều chẳng buồn lòng.
Tôi đang thắc mắc thì ấy thăm dò hỏi: “Cô cũng trọng sinh à?”
Tôi lập tức hiểu ra, mỉm : “Không, tôi là người xuyên sách.”
Cô ấy trọng sinh, còn tôi thì xuyên sách.
Tránh xa tên nam chính cặn bã đó, cả hai chúng tôi đều sẽ có một tương lai xán lạn và rực rỡ.
1
[Cái cốt truyện gì mà cẩu huyết thế này! Mình đúng thật là mắt mù rồi mới nửa đêm không ngủ lại chạy đi đọc quyển sách này! Giờ thì mất ngủ luôn rồi!]
[Nữ chính đúng là não toàn chuyện đương! Nam chính chẳng phải chỉ đang chơi với nữ chính hay sao! (Ý kiến trái chiều xin miễn bàn, cãi nữa là đúng đấy!)]
Sau khi để lại bình luận đó, tôi đã xuyên sách.
Đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn nổi tiếng với motip tổng tài bá đạo theo đuổi vợ, kiểu ngược luyến tàn tâm đồ đấy.
Và tôi xuyên thành nữ phụ “thiên kim giả” trong truyện – cứ mải mê chạy theo tổng tài bá đạo chẳng có kết quả.
Nhân vật này ngày thường chỉ toàn bày trò sau lưng để chơi xấu thiên kim thật, chính là nữ chính hiền lành tốt bụng.
Đến gần đoạn kết đại đoàn viên, không ngoài dự đoán, ấy bị nam chính xử lý thê thảm, kết cục đầy bi kịch.
Lúc tôi xuyên đến thì phát hiện mình đang ở trên một chiếc du thuyền siêu sang.
Là người hiểu rõ cốt truyện, tôi biết bây giờ đang đến đoạn nam nữ chính gặp nhau – một bước ngoặt quan trọng trong truyện.
Nam chính phong lưu, bất cần đời tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền, mời tất cả các thiên kim tiểu thư tham dự.
Và rồi, ta vô rơi xuống biển. Nữ chính, dù không biết bơi, lại nhảy xuống cứu ta một cách thần kỳ.
Nam chính mở mắt, vừa thấy nữ chính đã ngay từ cái đầu tiên, bắt đầu hành trình theo đuổi đầy nhiệt huyết.
Rất nhanh chóng, nữ chính bị sự mạnh mẽ của nam chính “công ”. Radar não kêu ầm ĩ, và cuối cùng, họ lén lút đi đăng ký kết hôn. Nào ngờ sự thật lại là…
“Yêu đương sao? Yêu cái kiểu khiến cả nhà sản ấy.”
Thực ra, nam chính đã nhắm đến tập đoàn của gia đình nữ chính từ lâu. Với tham vọng của mình, ta lợi dụng nữ chính, dẫn đến việc cả gia đình ấy sản.
Cha mẹ nữ chính vô cùng hối hận, mắng là đồ “ăn cháo đá bát”, ngay từ đầu không nên nhận lại .
Nữ chính nhỏ bé, đáng thương và yếu đuối, phải chịu đủ mọi sự đày đọa từ mẹ chồng độc ác và em nuôi – cũng là nữ phụ.
Điều kỳ diệu hơn nữa là, dù phải chịu cảnh như , nữ chính vẫn một lòng nam chính, ngay cả khi ta suốt ngày đi ong bướm bên ngoài, hiếm khi về nhà.
Nữ chính bị hành hạ bởi đủ mọi thế lực cho đến gần cuối truyện.
Và rồi, để phù hợp với chủ đề truy thê hoả táng tràng, cốt truyện bỗng quay ngoắt 180 độ một cách gượng gạo.
Nam chính vì có quá nhiều kẻ thù, cuối cùng bị đối thủ một mất một còn tóm cơ hội trả thù.
Trong huống nguy hiểm, nữ chính bỗng xuất hiện như một vị thần, dùng thân mình che chắn cho nam chính khỏi đòn chí mạng.
Sau đó, nữ chính rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài ba tháng.
Trong thời gian này, mẹ chồng độc ác bỗng nhiên hối cải, còn nam chính nhận ra nữ chính mới chính là đích thực của đời mình.
Vì , khi nữ chính tỉnh lại, nam chính liền khóc đến đỏ mắt, quỳ dưới mưa tạ lỗi một cách hoành tráng.
Hành trình truy thê hoả táng tràng kéo dài suốt ba chương truyện.
Cuối cùng, truyện kết thúc với kết cục HE. “Dù có mất hết tất cả, đổi lại, có .”
2
Chưa hết một chương, tôi đã nghe thấy có người hét lớn: “Mau tới đây! Lãnh thiếu gia rơi xuống nước rồi!”
Nam chính rơi xuống biển từ du thuyền, theo đúng cốt truyện thì nữ chính lẽ ra sẽ không ngần ngại nhảy xuống, diễn một màn mỹ nhân cứu hùng kinh điển.
Còn tôi, theo vai trò, sẽ đợi đến lúc ta cứu lên rồi lao tới, ôm chầm lấy nam chính, mắt đẫm lệ giả vờ yếu đuối: “Anh người ta sợ chết khiếp!”
Nghĩ đến kết cục thảm của mình sau này, tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi quyết định rời xa chốn thị phi này càng xa càng tốt, để tránh bị văng trúng tia lửa đương đau thương của nam nữ chính.
Nam chính ai thích thì cứ việc, tôi không ham đâu!
Tôi đứng dựa vào lan can du thuyền cách đó không xa, vừa ăn dưa vừa hóng màn kịch gặp gỡ đầu tiên của hai nhân vật chính.
Ai ngờ các thiên kim tiểu thư có mặt đều lo lắng sốt ruột, không một ai dám nhảy xuống cứu người.
Đúng lúc này, ánh mắt tôi chạm phải nữ chính Tô Hướng Noãn, người cũng đang thản nhiên đứng xem. Sao ấy cũng…
Đang thắc mắc thì ấy lặng lẽ tiến lại gần, thăm dò hỏi tôi: “Cô cũng là người trọng sinh à?”
Tôi lập tức hiểu ra, mỉm : “Không, tôi là người xuyên sách.”
Cô ấy trọng sinh, còn tôi xuyên sách.
Tránh xa tên nam chính cặn bã đó, cả hai chúng tôi đều sẽ có một tương lai xán lạn và rực rỡ.
3
Cuối cùng, nam chính Lãnh Dịch Hàn vẫn cứu lên.
Tô Hướng Noãn thấy , thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như vừa trút gánh nặng: “Chỉ cần lần này không cứu ta, tôi sẽ không phải dính líu gì đến ta trong tương lai nữa.”
Tôi Lãnh Dịch Hàn nằm trong vòng tay của đại ca vệ sĩ, từ từ tỉnh lại.
Đôi mắt còn mơ màng của ta bất ngờ siết chặt lấy tay đại ca vệ sĩ.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Quào, kịch bản này hơi bị căng đấy!”
“Tiểu Noãn, là em đã cứu phải không?” Đó là câu đầu tiên ta , y hệt như trong nguyên tác.
Biểu cảm của Tô Hướng Noãn lập tức thay đổi, ấy lùi lại tựa sát vào lan can, trông như vừa nghe thấy một chuyện kinh dị.
“Sao có thể! Rõ ràng tôi không cứu ta, không hề cứu ta! Sao ta vẫn… vẫn gọi tên tôi!”
Dựa vào kinh nghiệm đọc truyện xuyên sách lâu năm, tôi lập tức hiểu ra vấn đề.
Cốt truyện trong sách đúng là đầy vô lý, nhân vật chính thì xây dựng rất chắc chắn.
Việc thay đổi cốt truyện đâu phải chuyện một sớm một chiều.
Tôi vội tiến lại gần, vỗ vai an ủi ấy: “Sách nó thế mà, đừng nản. Một lần không thì hai lần, kiểu gì cũng có cách thay đổi cốt truyện thôi.”
Nghe tôi , Tô Hướng Noãn rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nắm tay tôi: “Mộ Anh, cảm ơn nhé.”
Tôi xua tay: “Khách sáo gì, chị ơi.”
Dù thế hiện tại không mấy khả quan, may là tôi có góc thượng đế, ấy có hào quang nữ chính.
Lật đổ cốt truyện rác rưởi này là sứ mệnh không thể chối từ.
Không chỉ vì ấy, mà còn vì chính tôi nữa.
4
Vừa trở về nhà họ Tô, bố mẹ Tô đã vội vã bước tới đón chúng tôi.
Tô Mộ Anh – chính là tôi hiện tại – vẫn ở lại đây nhờ sự cho phép ngầm của bố mẹ Tô.
Dù gì thì họ cũng đã nuôi tôi khôn lớn, không có chút cảm nào là không đúng.
Còn Tô Hướng Noãn, sau khi bố mẹ Tô tìm lại từ trại trẻ mồ côi, công bố với bên ngoài là con cả lưu lạc từ nhỏ.
Ngoài nhà họ Tô, không ai biết tôi chỉ là một thiên kim giả.
Việc Tô Hướng Noãn nhảy xuống biển cứu Lãnh thiếu gia trong bữa tiệc đã lan truyền khắp giới thượng lưu.
Bạn thấy sao?