Nó lao đến trước mặt tôi, nắm chặt cánh tay tôi, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không thể tin nổi.
“Mẹ! Là mẹ báo cảnh sát sao? Sao mẹ có thể ? Họ là người nhà của con mà!”
Tôi nó, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, kiệt sức.
“Kiều An An, con thật sự cho rằng bọn họ là người nhà của con sao?”
“Con…” – nó bị tôi hỏi đến cứng họng, vẫn ương ngạnh ngẩng cổ :
“Thì… thì họ cũng chỉ là muốn tốt cho chúng con thôi! Sau này chúng con sẽ kết hôn, mẹ đem họ bỏ tù hết, con phải sao?”
“Đến giờ này con còn muốn kết hôn với hắn?” – Tôi tức đến bật , – “Kiều An An, tỉnh lại đi! Hắn không hề con, hắn chỉ tiền của con, tiền của nhà chúng ta thôi!”
“Ngụy biện!” – nó gào lên, – “Giang Trì con! Các người ghen ghét! Các người chỉ không muốn thấy con sống tốt!”
Tiếng thét xé lòng ấy, lại thêm một nhát dao đâm vào trái tim đã đầy vết thương của tôi.
Tôi nhắm mắt, ngay cả sức lực để thêm một câu với nó cũng không còn.
Cảnh sát dẫn cả nhà Giang Trì, cùng Kiều An An, rời đi.
Trước khi đi, một viên cảnh sát lớn tuổi còn cho tôi một ánh đầy cảm thông:
“Bà, cảm ơn đã phối hợp. Con bà… có lẽ cần tư vấn tâm lý.”
Tâm lý cái gì chứ, đứa con này tôi vốn đã không định nhận nữa rồi!
13.
Giang Trì phạm nhiều tội danh, chứng cứ rành rành, đã bị tạm giam hình sự.
Đợi hắn, chỉ có thể là sự trừng nghiêm khắc của pháp luật.
Còn Kiều An An, vì không trực tiếp tham gia hành vi phạm tội, nên sau khi ghi lời khai thì thả.
Chúng tôi gặp nó trước cửa đồn cảnh sát.
Nó tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, chúng tôi, trong mắt toàn là hận thù.
“Các người hài lòng rồi chứ?” – câu đầu tiên nó thốt ra là chất vấn. “Các người hủy hoại Giang Trì, cũng hủy luôn cuộc đời con!”
Kiều Kiến Quốc bước lên, chắn trước mặt tôi, gương mặt nặng nề:
“Kiều An An, cha mẹ nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm, không phải để con đi bàn đạp cho người khác, càng không phải để con nuôi cả một nhà hút máu như ký sinh trùng.”
“Chúng ta hủy hắn, là để cứu con.”
“Cứu con?” – Kiều An An lạnh. “Các người là đang đẩy con xuống hố lửa thì đúng hơn!
Giang Trì vào tù, đời con cũng coi như chấm hết! Người ta sẽ con thế nào? Khắc phu, không may mắn, ai còn dám lấy con nữa?”
Tôi đứa con trước mặt – đã hoàn toàn trở thành kẻ xa lạ – trong lòng nguội lạnh như tro tàn.
“Tùy con nghĩ thế nào cũng .” – Tôi mệt mỏi. – “Chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo Kiều Kiến Quốc quay lưng, không muốn nó thêm một cái nào nữa.
“Đứng lại!” – Kiều An An hét sau lưng chúng tôi. “Các người không đi! Các người phải bồi thường cho con!”
Tôi dừng bước, quay đầu, kinh ngạc nó: “Bồi thường cho con cái gì?”
“Bồi thường tuổi trẻ của con, danh dự của con, tương lai của con!” – nó ngang nhiên .
“Giang Trì vào tù là do các người! Các người phải chịu trách nhiệm! Đưa con năm triệu…
không, mười triệu! Con muốn rời khỏi nơi này, đến một chỗ không ai biết con để bắt đầu lại!”
Tôi gương mặt đã bị tham lam và oán hận vặn vẹo của nó, bỗng nhiên bật .
Cười đến mức nước mắt rơi ra.
Thì ra, đến cuối cùng, nó và Giang Trì chẳng khác gì một cặp cùng một giuộc.
Cái gì mà , cái gì mà tương lai, tất cả đều là giả. Chỉ có tiền, mới là thật.
“Được thôi.” – Tôi lau khô nước mắt, nó, chậm rãi gật đầu. “Mẹ sẽ cho con.”
Đôi mắt Kiều An An lập tức sáng rực.
Kiều Kiến Quốc kinh hãi tôi: “Tiểu Oánh, em…”
Tôi khẽ lắc đầu ra hiệu cho ông ấy im lặng.
Tôi lấy ra từ trong túi một tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, cùng một cây bút.
“Mười triệu, đúng không?”
Tôi nhanh chóng điền con số, ký tên mình, rồi đưa đến trước mặt nó.
“Lấy đi. Từ hôm nay, con – Kiều An An – và ta, và cả nhà họ Kiều, cắt đứt mọi quan hệ.
Từ nay về sau, con sống hay chết, giàu hay nghèo, đều không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Giọng tôi rất bình thản, lại mang theo sự dứt khoát không thể lay chuyển:
“Con… không còn là con của ta nữa.”
14.
Kiều An An giật lấy tấm chi phiếu, khi rõ con số trên đó, gương mặt lập tức lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Nó thậm chí không thèm liếc chúng tôi thêm một cái, chỉ siết chặt tờ giấy mỏng manh kia, quay đầu bỏ chạy, như sợ chúng tôi đổi ý.
Nhìn bóng lưng nó biến mất, Kiều Kiến Quốc lo lắng hỏi tôi: “Tiểu Oánh, em thật sự đưa cho nó sao? Đó là mười triệu đấy!”
Tôi quay người, lấy điện thoại từ tay ông ấy, bấm một dãy số.
“A lô, luật sư Trương phải không? Tôi là Lâm Oánh. Tôi vừa ký một tấm chi phiếu trống mười triệu, đúng, người nhận là Kiều An An.
Phiền ông ngay lập tức gửi đơn báo mất với ngân hàng, đồng thời báo cảnh sát, rằng Kiều An An nghi lừa đảo tài chính.”
Cúp máy, tôi mới Kiều Kiến Quốc, gượng nhợt nhạt:
“Em sao có thể thật sự đưa tiền cho nó? Em chỉ muốn chính tay nó, tự mình cắt đứt đi cái hy vọng cuối cùng ấy.”
Nếu nó ham tiền như thế, thì hãy để vì tiền mà nó ngã một cú thật đau.
Bạn thấy sao?