Tôi tặng con một căn hộ trị giá cả triệu, mà nó quay đầu bán đi để phát bao lì xì cho cả nhà trai.
Ngay trong dịp Tết, trai của con còn gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, đứa con duy nhất mà tôi luôn nâng niu trong lòng bàn tay, đang quỳ trên nền đất bùn ở nhà hắn, bưng phân, rửa tiểu cho bà nội liệt giường của hắn.
Ngay sau đó, điện thoại hắn gọi tới, giọng điệu ngạo mạn đến cực điểm:
“Dì à, con dì việc nhanh nhẹn lắm, còn hữu dụng hơn bảo mẫu nhiều! Có điều số tiền bán căn hộ, phát bao lì xì cho họ hàng nhà tôi thì cũng hết sạch rồi. Dì mau chuyển thêm năm triệu nữa đi, không thì tôi để ta hầu hạ bà nội tôi ở cái làng này cả đời!”
Tôi tức đến run rẩy cả người, kéo chồng đến bệnh viện.
“Đứa con u mê vì này coi như phế rồi, chúng ta nuôi lại một đứa khác thì hơn!”
1
Cúp điện thoại, tôi liền gọi ngược lại cho Kiều An An, hỏi xem đầu óc nó có bị nước vào không.
Điện thoại vừa kêu hai tiếng, nó đã dập máy.
Ngay sau đó, một tin nhắn WeChat gửi đến.
“Mẹ, mẹ đừng ầm nữa, con đang bận. Giang Trì cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, mẹ đừng gọi cho ấy nữa, ấy sẽ không vui đâu.”
Tôi sang Kiều Kiến Quốc bên cạnh, sắc mặt cũng đen kịt: “Nhìn xem đứa con ông nuôi dạy kìa, sống sung sướng quá rồi, không chịu lại phải lăn vào bùn!”
Kiều Kiến Quốc đập mạnh một quyền lên vô lăng: “Đồ súc sinh!”
Tôi và Kiều Kiến Quốc khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, phấn đấu nửa đời người mới tích góp cơ nghiệp này, chỉ có mỗi Kiều An An là con cưng.
Từ nhỏ tới lớn, thực sự là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi.
Chúng tôi cứ ngỡ, đứa trẻ lớn lên trong thương sẽ trở nên hiền lành, biết cảm ơn.
Nhưng chúng tôi đã sai.
Sự nuông chiều quá mức, lại nuôi ra một đứa con não toàn .
Lên đại học, sợ nó chịu uất ức, chúng tôi mua hẳn một căn hộ sang trọng ngay trong khu đại học.
Nghĩ rằng nó ở một tầng, cho tầng còn lại, mỗi tháng tiền cũng đủ để nó tiêu vặt, chẳng phải thiếu thốn.
Ai ngờ, cũng chính lúc đó, nó quen Giang Trì.
Một gã ngoài cái mặt coi như ưa , thì gia cảnh, học thức, nhân phẩm đều chẳng ra gì.
An An với chúng tôi, Giang Trì nghèo có chí khí, muốn nên đại sự.
Khi ấy tôi đã thấy có gì sai sai, y hệt giấc mộng hoang đường của thằng ngốc đầu làng.
Nhưng An An lại tin.
Nó chẳng những dâng hết tiền sinh hoạt cho Giang Trì, còn đưa cả tiền nhà, mĩ miều gọi là “ủng hộ trai khởi nghiệp”.
Chúng tôi đã khuyên, đã cãi, thậm chí cắt đứt sinh hoạt phí.
Kết quả thì sao?
Nó giấu chúng tôi, bán luôn cả căn hộ trị giá triệu bạc.
Theo lời nó, là để “vốn khởi nghiệp” và “tiền lương” cho Giang Trì.
Đến giờ xem ra, số tiền đó đều biến thành bao lì xì Tết cho đám bà con xa tám đời của Giang Trì.
Còn con tôi thì thành bảo mẫu miễn phí, hở ra là bị sai vặt.
Tết năm nay, An An Giang Trì muốn đưa nó về quê ăn Tết, ra mắt cha mẹ hắn.
Chúng tôi trăm lần không đồng ý.
Nó lại cố chấp, bảo nếu chúng tôi ngăn cản nữa thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ.
Đêm giao thừa, khi người ta cả nhà đoàn tụ, đầy ắp tiếng , thì tôi và Kiều Kiến Quốc chỉ biết ngồi trước mâm cơm tất niên nguội lạnh, ảnh con đăng trên vòng bè: nó cùng Giang Trì và cả nhà hắn, “vui vẻ hòa thuận”.
2
Sáng hôm sau, điện thoại của Giang Trì lại gọi tới.
Lần này, hắn đổi chiêu.
Hắn gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, Kiều An An đang ngồi xổm trong sân, dùng nước giếng lạnh buốt để giặt một chậu quần áo to, bên cạnh quần áo chất thành cả đống như một ngọn núi nhỏ.
Đôi tay nó bị đông lạnh đến đỏ bừng, trên mặt vẫn gượng nở một nụ lấy lòng.
Dưới tấm ảnh còn kèm một dòng chữ: “Dì à, con lớn lên ở thành phố đúng là yếu ớt, giặt mấy bộ đồ đã nứt tay rồi. Năm triệu của dì chuẩn bị thế nào rồi? Mẹ tôi , nếu tiền không tới, thì từ nay việc nhà đều giao cho ta hết.”
Tôi chằm chằm vào đôi bàn tay đỏ rực ấy, đau lòng đến mức gần như không thở nổi.
Tôi lập tức gọi ngay cho Kiều An An.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt, tiếng ồn ào trong nền vang lên hỗn loạn.
“Mẹ?” – Giọng Kiều An An nghe vừa mệt mỏi, vừa có chút không kiên nhẫn.
“An An, con lập tức về nhà ngay!” – Giọng tôi run rẩy.
“Về gì?” – Giọng nó gắt gỏng, “Con ở nhà Giang Trì rất tốt, ba mẹ ấy đối xử với con còn tốt hơn cả con ruột.”
“Tốt? Tốt là để con giữa mùa đông dùng nước lạnh giặt đồ cho cả nhà? Tốt là để con hầu hạ bà nội liệt giường của hắn?” – Tôi gần như gào lên.
Điện thoại bên kia im lặng một lúc.
Rồi giọng Kiều An An bỗng cao vút: “Đó là con tự nguyện! Con Giang Trì, con nguyện vì ấy tất cả! Mẹ có thể đừng lấy cái tư tưởng cổ hủ đó để trói buộc con không?”
“Đây là mẹ vì muốn tốt cho con!”
“Tốt cho con? Tốt cho con là nhốt con trong lồng như chim hoàng yến sao? Giang Trì rồi, mẹ chỉ là khinh thường ấy, khinh thường nhà ấy ở nông thôn, nên mới hết lần này đến lần khác cản trở chúng con ở bên nhau!”
Lời nó như từng nhát dao, cứa thẳng vào tim tôi.
“Vậy nên, hắn xui con đòi mẹ năm triệu, cũng là vì tốt cho con sao?” – Tôi bật lạnh.
Bạn thấy sao?