Đây chính là cha mẹ trong đời thực.
Họ có rất nhiều lỗi lầm, rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng…
Họ cũng đã nuôi nấng ta, dành cho ta một chút thương.
Khiến ta không thể thương họ trọn vẹn, cũng không thể hoàn toàn dứt bỏ.
Tôi đã đọc rất nhiều sách, không cuốn nào dạy tôi cách đối diện với mối quan hệ với cha mẹ.
Bạn bè và cùng phòng biết chuyện của tôi, ai cũng tiếc nuối.
Nhưng tôi vẫn còn việc phải .
Thứ nhất, hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Thứ hai, ôn thi chuyên ngành tiếng Anh cấp tám vào sau Tết.
Thứ ba, tìm việc .
Ban đầu, tôi định bỏ qua kỳ thi chuyên ngành để tập trung ôn thi cao học.
Nhưng giờ thì phải nhặt lại thôi.
Chu Tưởng khuyên tôi: “Hay là em thư giãn một chút đi.”
Anh lo tôi sẽ suy sụp tinh thần.
“Không sao đâu.” Tôi . “Em không quen rảnh rỗi. Với lại, ban đầu thích em không phải vì em rất chăm chỉ sao?”
“Nhưng bây giờ thương em, chỉ muốn em nhẹ nhàng hơn một chút.”
Nhưng tôi chỉ là một người bình thường.
Nếu không cố gắng, tôi có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, rồi chìm vào đám đông mờ nhạt.
Tôi tin rằng lời bây giờ là thật lòng.
Nhưng một năm sau, năm năm sau, mười năm sau, có còn nghĩ không?
Sau khi thi xong chuyên ngành tiếng Anh, tôi bắt đầu tìm việc.
Với bằng đại học hệ hai, lại bỏ lỡ đợt tuyển dụng trong trường, tìm một công việc phù hợp thực sự rất khó.
22
Nhiều cùng lớp đã ký hợp đồng việc, lương chỉ khoảng 2500 tệ, 3000 tệ cũng rất hiếm.
Sau nhiều suy nghĩ, tôi liên hệ với quản lý trà quán cũ.
Quả nhiên, ông ấy chủ hỏi tôi có muốn quay lại không.
Có thể sắp xếp cho tôi vị trí đào tạo trà nghệ, lương cơ bản 3200 tệ, cộng thêm hoa hồng bán hàng.
Công ty trà này có quy mô khá lớn, vẫn có cơ hội thăng tiến.
Bây giờ tôi chẳng còn đồng nào trong túi, không thể kén chọn công việc nữa.
Năm đó, Chu Tưởng cũng hoàn thành chương trình tiến sĩ.
Anh ký hợp đồng việc với một tập đoàn lớn, lương năm hơn 50 vạn tệ.
Đây chính là…
Sức mạnh của tri thức.
Kiến thức có thể dễ dàng chuyển hóa thành tiền bạc.
Tôi tốt nghiệp đại học, còn em tôi thì thi đại học.
Trước đó, nghe theo lời khuyên của tôi, nó chọn học khối tự nhiên.
Năm ấy, điểm chuẩn đại học hàng đầu là 522, còn tổng điểm của nó là 664.
Khi điểm thi công bố, mẹ tôi khóc như mưa.
“Cuối cùng, mẹ cũng có thể ngẩng cao đầu rồi! Xem ai còn dám mẹ không sinh con trai nữa.”
“Con trai của họ có giỏi bằng con mẹ không?”
Ba tôi cũng vô cùng .
“Ba phải giữ gìn sức khỏe để sau này hưởng phúc từ con mình.”
Những năm qua, họ hai của tôi cũng đã kết hôn.
Lại một lần nữa vét sạch tài sản của bác dâu.
Hai chị dâu đều không phải dạng dễ đối phó.
Trước sau gì cũng có thai.
Bác dâu vừa chăm người này thì lại lơ là người kia.
Cuộc sống của bà ta chẳng khác nào nước sôi lửa bỏng.
Ngược lại, ba mẹ tôi chẳng phải lo lắng những chuyện đó.
Khi chọn trường, ba mẹ liên tục rằng không muốn em tôi học quá xa nhà.
Sau đó, Chu Tưởng dẫn nó đi tham quan Nam Trung Đại một vòng.
Cuối cùng, nó chọn ngành học mũi nhọn của trường này.
Khi giấy báo trúng tuyển gửi về, ba mẹ tôi mở tiệc ăn mừng trong làng, dựng mấy cái cổng chào, còn mời cả đoàn hát về biểu diễn.
Như thể muốn thông báo với cả thế giới về niềm vui này.
Em tôi thực sự thi tốt hơn tôi hồi đó, nên họ vui mừng cũng là điều dễ hiểu.
Mẹ tôi giải thích: “Không mở tiệc thì tiền mừng cũng không nhận lại . Đợi con và Tiểu Chu kết hôn, mẹ cũng sẽ tiệc cho con.”
Tiền mừng đủ để đóng học phí cho em tôi.
Mẹ còn cho nó thêm 2.000 tệ tiền sinh hoạt phí.
Bà căn dặn kỹ lưỡng:
“Lên đại học, những khoản cần chi thì cứ chi, đừng để bè khinh thường.”
“Nếu thiếu tiền, cứ nhắn tin cho mẹ.”
Tôi vẫn có chút hụt hẫng, cũng đã quen với điều đó.
Hơn nữa, bây giờ tôi không còn mong chờ từ họ nữa.
Bởi vì, trên thế gian này vẫn có người tôi hết lòng.
Sư huynh của Chu Tưởng chính là giảng viên khoa của em tôi.
Chu Tưởng dẫn chúng tôi đi ăn cùng ấy và giới thiệu em tôi.
Nhờ , ngay từ bậc đại học, em tôi đã có cơ hội tham gia các dự án nghiên cứu và xuất bản luận văn.
Điều này sẽ mang lại lợi ích lớn cho con đường phát triển sau này của nó.
Chu Tưởng vừa đi đã bận tối mặt.
Còn tôi thì rảnh rỗi hơn trước rất nhiều.
Tôi tranh thủ xem lại những bộ phim mình từng bỏ lỡ, đọc nốt những cuốn sách chưa kịp đọc.
Nhưng sau hơn một tháng, tôi lại thấy trống rỗng và nhàm chán.
Hôm đó là sinh nhật tôi.
Chu Tưởng đưa tôi đi ăn, tặng tôi một chiếc dây chuyền hình bồ công .
“Hạ Hạ, thấy em giống như bồ công .”
Tôi vuốt ve mặt dây chuyền: “Ừm, bình thường, giản dị đúng không?”
“Không!”
“Dù là trong giông bão hay hạn hán, dù ở đất màu mỡ hay vách đá cheo leo, nó vẫn có thể sinh tồn.”
“Nó bất diệt.”
Anh nắm lấy tay tôi.
“Hạ Hạ, sao em không thử thi cao học lại một lần nữa?”
23
“Em đã có nền tảng rồi, lần này chắc chắn sẽ dễ hơn.”
Giang Tâm đã đỗ cao học vào ngành mà ấy mơ ước.
Cô ấy nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi và :
“Hạ Hạ, thử lại lần nữa đi. Mình tin cậu .”
Dù sao cũng đang rảnh rỗi.
Vậy là tôi lại thử thêm một lần.
Ba mẹ tôi vẫn không đồng ý lắm, họ chỉ giục tôi nhanh chóng kết hôn, bảo tôi đừng bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Chu Tưởng.
Mỗi lần tôi về quê, bác dâu lại :
“Lấy một người chồng tốt mới là quan trọng nhất. Một người như Tiểu Chu, nhà con chắc chắn kiếp trước tích đức lắm mới gặp .”
“Phải nhanh tay giữ chặt trước khi nó tỉnh táo lại đấy.”
Vô số đêm dài, tôi dựa vào cà phê để chống đỡ, ngọn đèn đường ngoài cửa sổ sáng mãi không tắt.
Thành phố này ngày càng phát triển, dường như có thể dung nạp tất cả.
Nhưng thực ra, nếu một người như tôi không dốc hết sức mình, sẽ mãi mãi không thể thực sự hòa nhập vào nó.
Tháng 12 năm đó, tôi lại bước vào phòng thi.
Lần này, tôi tắt điện thoại.
Không ai có thể ngăn cản bước chân tôi tiến về phía trước.
Ngày công bố kết quả thi, là mùng 12 Tết.
Bác dâu sắp xếp cho Tam Bảo đi xem mắt, kia hoàn toàn không thèm để mắt đến ta.
Tôi nhập số báo danh vào điện thoại, tra kết quả của mình.
Tổng điểm 439.
Ngành tôi đăng ký chỉ tuyển 150 người, tôi đứng thứ ba.
Tôi nhắn tin cho Chu Tưởng.
Anh ấy gửi lại một đoạn ghi âm.
“Hạ Hạ, đã biết em mà.”
Giọng ấy còn vui hơn tôi, “Em là niềm tự hào của .”
Tôi đã liên hệ với giáo sư từ hơn một năm trước.
Lần đó, tôi không tham gia kỳ thi cuối cùng, cũng đã giải thích lý do với thầy.
Lần này khi gặp lại trong buổi phỏng vấn, thầy chỉ hỏi qua vài câu rồi :
“Sinh viên này đã liên hệ với tôi từ năm ngoái, vì lý do gia đình mà bị trì hoãn. Không ngờ năm nay lại gặp lại!”
Câu này có nghĩa rất rõ ràng.
Thầy đã thích tôi, không ai tranh giành nữa.
Chu Tưởng đã tìm hiểu kỹ về giáo sư này, thầy có năng lực học thuật cao, nhiều dự án nghiên cứu, và không bóc lột sinh viên.
Vừa nhận giấy báo trúng tuyển, Chu Tưởng liền dẫn tôi về ra mắt ba mẹ ấy.
Có một số chuyện, không nên suy nghĩ quá sâu.
Tại sao lại phải đợi đến khi tôi đỗ cao học mới dẫn về ra mắt?
Nhà Chu Tưởng giàu hơn tôi tưởng.
Gia đình ấy sở hữu một chuỗi siêu thị lớn.
Hiện tại, trai ấy quản lý việc kinh doanh, Chu Tưởng cũng có cổ phần, cuối năm sẽ chia lợi nhuận.
Ba mẹ ấy cư xử khá lịch sự với tôi, tôi có thể cảm nhận họ không thích tôi lắm.
Ba mẹ tôi thì giục cưới, còn ba mẹ ấy lại :
“Trịnh Hạ Hạ vừa mới thi đậu cao học, chuyện kết hôn không cần vội.”
Giáo sư của tôi có nhiều dự án, trong thời gian học cao học, tôi rất bận.
Thầy rất thích uống trà.
Khi biết tôi là một trà nghệ sư cao cấp, thầy mừng như nhặt báu vật.
Thầy thường xuyên bảo tôi pha trà, còn tăng thêm khoản trợ cấp hàng tháng cho tôi.
Tôi chủ tịch hội sinh viên, xuất bản vài bài luận văn có trọng lượng.
Giáo sư dẫn tôi tham gia các hội nghị, trong những bữa tiệc cùng các chuyên gia hàng đầu, thầy luôn tự hào giới thiệu:
“Sinh viên này của tôi không chỉ giỏi nghiên cứu, mà còn là một trà nghệ sư cao cấp.”
Và thế là tôi lại phải biểu diễn pha trà trước mặt mọi người.
Hồi đó, trà nghệ sư chỉ đơn thuần là một người pha trà, không liên quan gì đến ‘trà xanh’.
Giáo sư của tôi tự hào khoe:
“Nếu các chị ra quán trà uống, chỉ riêng tay nghề này thôi cũng phải đáng giá cả ngàn tệ. Hôm nay xem như tôi mời khách.”
Đương nhiên, lời khen ngợi và xuýt xoa ngập tràn khắp bàn tiệc.
Bạn thấy sao?