5
Tôi vừa về đến nhà, liền thấy bà Ngư đang trưng cái vẻ mặt đưa đám xin từ chức với mẹ tôi:
“Phu nhân, là do tôi không chăm sóc chu toàn, khiến đại tiểu thư không vui. Tôi cũng không còn mặt mũi nào để ở lại nhà bà nữa, bà cứ để tôi đi đi.”
Mẹ tôi nhíu mày: “Bà Ngư, bà không ngại cho tôi biết, rốt cuộc bà đã gì khiến Tuyết Quan không vui, thậm chí còn đến nông nỗi phải đi?”
“Này……” Bà Ngư cũng không nghĩ tới người mẹ vốn hiền lành của tôi cứ một hai phải truy hỏi kỹ càng sự việc.
Trong mắt bà ta hiện lên một tia oán hận.
Nhưng lúc thấy tôi, nỗi oán hận kia liền biến thành khiếp sợ.
“Sao… sao đại tiểu thư đã về rồi.”
Hôm nay tôi không có tiết học, đến bệnh viện dạo qua một vòng rồi về nhà, sớm hơn ngày thường thật.
Đãi ngộ của nhà họ rất tốt, bà Ngư căn bản không muốn từ chức. Bà ta chỉ muốn nhân lúc tôi chưa về thì xin từ chức với mẹ tôi, chứ thực chất kà muốn cáo trạng.
Tôi kể rõ cho mẹ biết: “Con của bà ấy mặc trộm đồ án tốt nghiệp của con, lúc đương vụng trộm với Túc Hòa thì hỏng mất cái váy, rồi chơi S.M với đứa con trai không ra khỏi cửa kia của nhà họ Thẩm xong bị thương thì đổ lên đầu con, vu oan con khiến ta bị thương, lừa Tống Phong Trì ra mặt thay ta.”
Chỉ không đủ, tôi còn cho mẹ xem chứng cứ Ngư Trân Trân và Túc Hòa đương vụng trộm play.
Xem xong, mặt mẹ tôi đen như đáy nồi.
Tu dưỡng tốt đẹp khiến bà không tức giận, chỉ sai quản gia quăng hành lý của bà Ngư và Ngư Trân Trân ra ngoài.
Bà Ngư nóng nảy: “Phu nhân, tôi một mình nuôi nấng Trân Trân không dễ dàng gì, bà đuổi hai mẹ con chúng tôi đi thì chúng tôi biết sống sao đây!”
Nghe thấy bà ta bắt cóc đạo đức, một dì bảo mẫu khác trong nhà không nhịn mở miệng chế nhạo: “Thôi đi, mấy năm nay bà lén trộm bao nhiêu đồ, phu nhân toàn nhắm mắt cho qua đấy.”
“Nhưng mà, đại tiểu thư có thể báo cảnh sát bắt con bà, chẳng lẽ phu nhân không thể báo cảnh sát bắt bà?”
“Nếu không phải phu nhân thiện tâm thì đã tống cổ bà đi từ lâu rồi. Loại người như bà tay chân không sạch sẽ, xấu mặt những người nghề như chúng tôi.”
Bà Ngư bị quản gia tiễn ra cửa.
Bà Ngư đi rồi, tôi với mẹ là muốn từ hôn với Túc Hòa.
Mẹ không hai lời liền đồng ý.
Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như , dù sao thì ngày trước mẹ tôi cũng nuông chiều Ngư Trân Trân lắm, cho ta bao nhiêu là đồ tốt, tôi có cũng sẽ cho ta một phần. Tôi còn tưởng dưới tác dụng của cốt truyện, mẹ sẽ thiên vị Ngư Trân Trân cơ.
Nhưng mẹ lại ngờ vực hỏi tôi: “Con là con mẹ dứt ruột đẻ ra, mẹ không thương con chẳng lẽ lại thương con của bảo mẫu?”
Tôi nhào vào lòng mẹ.
Từ ngày hôm qua thức tỉnh cốt truyện cho tới nay, tinh thần tôi vẫn luôn căng thẳng.
Tôi cảm giác mình như một con rối gỗ bị giật dây, bị những bàn tay không thấy điều khiển, thậm chí còn không phân rõ tưởng tượng và hiện thực.
Nhưng, cho dù tôi là một nhân vật giả tưởng trong cuốn tiểu thuyết, của mẹ dành cho tôi là thật.
Khuôn mặt ấm áp của mẹ ngay trước mắt và hình ảnh thi thể mẹ nát tan thành từng mảnh nhỏ đan chéo vào nhau, lòng tôi đau như dao cứa. Tôi phải cấu sâu vào lòng bàn tay mới có thể kìm nén sự kích .
Mặc kệ muốn tôi gì, phải trả đại giới như nào, tôi cũng phải xoay chuyển cục diện đã định sẵn kia.
Bạn thấy sao?