Tống Phong Trì nổi hết cả da gà.
Tôi không ngừng cố gắng, “Thân quen cỡ nào mới có thể gọi nhau như ?”
“Không phải em chị Ngư Trân Trân phải nhập viện sao? Chị cho em biết, không phải chị . Tiếp theo đây chị sẽ hỏi ta mấy vấn đề, nếu trong lòng em còn có người chị này thì em đừng gì cả.”
Ngư Trân Trân xuống giường đi đến trước mặt chúng ta. Cô ả đi hơi vội, không đi tất, bàn chân nhỏ xinh trắng trẻo dẫm trên nền đất lạnh lẽo, ngón chân hồng hồng như hoa tường vi chớm nở: “Trì thiếu gia, không phải như nghĩ đâu, đại tiểu thư, chị đừng Trân Trân như .”
Tống Phong Trì lộ vẻ không đành lòng, vẫn lui về sau một bước, nó ngoảnh mặt đi, không đang ngọt ngào gọi nó.
Lăng Tầm giãy giụa điên cuồng, ánh mắt phẫn hận tôi, như thể tôi đang chuyện ác tày trời.
Nhưng ta bị bịt kín miệng, không gì.
Tôi hỏi Ngư Trân Trân: “Tống Phong Trì vết thương của là do tôi . Giờ tôi đứng trước mặt đây, cho tôi biết, là do tôi ra à?”
Ngư Trân Trân lắc đầu, mắt ầng ậc nước, giọng mũi nghèn nghẹn: “Không, không phải chị.”
“Vậy là ai nhỉ?”
Ngư Trân Trân lắp bắp: “Là…… Là Trân Trân bất cẩn bị thương, không liên quan đến đại tiểu thư.”
Lăng Tầm ra sức nhổ vật trong miệng ra, hung tợn : “Đủ rồi! Trân Trân thiện lương, không chịu cho người khác biết chuyện em ấy bị thương, thà rằng ôm hết tội lên người mình. Em ấy đã như rồi mà còn không chịu buông ta cho em ấy sao! Cô quả thực là ác ma!”
Tôi không để ý tới ta.
Vệ sĩ lại nhét miếng ghẻ vào mồm ta..
Lăng Tầm ư ư giãy giụa, không có cách nào nhổ miếng giẻ ra.
Tôi túm lấy cánh tay không bị tiêm của Ngư Trân Trân, vạch ống tay áo của ta lên cho Tống Phong Trì xem.
Trên đó rõ ràng là dấu vết bị bị dây thừng buộc quá chặt.
Trên đùi ả cũng là vết thương tương tự.
Ngư Trân Trân bị hành của tôi cho hoảng sợ, dùng chăn che lấy cơ thể: “Đại tiểu thư, chị đừng , Trân Trân sợ.”
“Ồ, là tự mà nhỉ.”
“Trên tay trên đùi rõ ràng là dấu vết bị dây thừng buộc quá chặt, khuỷu tay đầu gối xanh tím. Xin hỏi, tự trói mình lại à?”
Ngư Trân Trân bối rối co ngón chân lại, chân trái cọ chân phải, đáng thương tôi, khẩn cầu : “Là…… Là Trân Trân tự .”
Tôi ả, trào phúng: “Ồ, dấu hôn trên cổ cũng là do tự hôn ra à?”
Ngư Trân Trân hoảng loạn che cổ, che đi chỗ da thịt trắng nõn lộ ra ngoài: “Không……”
Tôi lừa ta thôi.
Cổ ta gì có gì.
Ngay lúc ả đang thấp thỏm lo âu, tôi ra một cái tên: “Là Thẩm Chu ha.”
Ngư Trân Trân đột nhiên ngẩng đầu.
Thẩm Chu là Thái Tử hắc đạo, là nam chính thích nhất trong cuốn tiểu thuyết này.
Là một nam chính thích chiếm hữu, Thẩm Chu có khuynh hướng B.D.S.M, thích trói nữ chính lại nhốt trong phòng tối mà âu yếm.
Nhìn thấy vết thương trên người Ngư Trân Trân, phản ứng đầu tiên của tôi chính là gã.
Sắc mặt Tống Phong Trì tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là người đứng xem, mặt nó còn khó coi hơn cả Ngư Trân Trân là người trong cuộc.
Muốn thừa nhận tuyết trên múi, trăng trong mây trong lòng mình, hóa ra chỉ là một bên nguyện là một chuyện rất khó chấp nhận.
Tôi muốn an ủi nó, lại bị nó hất tay ra.
Tống Phong Trì như bị rút mất hồn, thơ thẩn đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi không cản nó lại.
Đau dài không bằng đau ngắn, rồi có một ngày nó phải rõ sự thật thôi.
Trong đầu tôi lại nháo nhào ầm ĩ:
[Tống Tuyết Quan đang gì ! Vậy chẳng phải Tống Phong Trì muốn rời khỏi dàn hậu cung à.]
[Hu hu hu đừng màaaa, ai lại không thích một chó con luôn coi mình là nhất chứ.]
[Tố chất tâm lý của Ngư Trân Trân kém ghê! Tôi ghét nhất là mấy ả ngu ngốc. Để nam chính ta đi, tôi bỏ truyện đây.]
[Không đúng, sao con nhỏ đó biết sự tồn tại của Thẩm Chu! Trong truyện, mãi cho đến cuối truyện lúc Thẩm Chu ra tay chơi c.h.ế.t con nhỏ đó, nó cũng không biết mình đắc tội với ai mà?]
Bạn thấy sao?