“Chát——”
Đáp lại hắn là một cái thước.
Tôi hung hăng đập chan chát vào cái đầu chó của hắn.
“Ngư Trân Trân mặc trộm váy tôi, còn đương vụng trộm với con của bảo mẫu, thế mà vẫn mặt dày tha thứ cho tôi?”
Ngư Trân Trân và Túc Hòa khiếp sợ ngẩng đầu.
“Cô——”
“Sao biết?”
Cùng khiếp sợ còn có những âm thanh kỳ quái trong đầu:
[Gì cơ! Sao Tống Tuyết biết!]
[Với chỉ số thông minh của Trân Trân thì cũng hơi ba chấm thật. Trước tiên bất kể là Tống Tuyết Quan lừa bọn họ hay là có chứng cứ thật, ta còn chưa đưa ra bằng chứng mà Ngư Trân Trân đã thú nhận trước rồi. Chẳng lẽ các nam chính đều thích kiểu nữ chính ngốc nghếch đáng à?]
[Tống Tuyết Quan đang gì ! Cảnh này là Túc Hòa đương vụng trộm mà, lén đương sau lưng mọi người. Giờ ta vạch trần như thế thì còn ý nghĩa gì!]
Ngư Trân Trân phát hiện mình lỡ lời, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ, “Không, không phải, Trân Trân không có.”
Cô ta mà không hề có tính thuyết phục nào, bảo vệ và dì quản gia đứng ngoài cửa nghe lén cũng lộ ra vẻ mặt kì lạ.
Hàng bao ánh mắt phán xét đồ dồn vào người khiến Ngư Trân Trân ngây thơ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vào.
Mẹ Ngư Trân Trân lao lên, nước mắt nước mũi tèm lem: “Đại tiểu thư, con dì đơn thuần lắm, sao cháu có thể đổ tội cho nó như ?”
Tôi nhạo, “Cô con đơn thuần của dì vừa tự mồm thừa nhận đấy ạ, nhà cháu có camera, dì có muốn cháu mở lên cho xem không?”
Mặt bà Ngư lúc xanh lúc đỏ, một dì bảo mẫu khác mặt khác âm thầm chọc chọc lưng bà ta.
“Cho dù chị là đại tiểu thư cũng không thể mẹ em như !”
Ngư Trân Trân giang tay chắn trước mặt mẹ, vẻ mặt bướng bỉnh lại kiên cường, giống như một đóa hoa trắng không sợ cường quyền.
Biến tôi trông giống kẻ xấu tội ác tày trời.
Tôi không nổi: “Tôi mẹ gì cơ? Nói thật à? Cô dám ra chuyện như mà giờ còn sợ mất mặt?”
Ngư Trân Trân lã chã chực khóc, chân tay luống cuống xoắn góc áo, giống như một con sóc rời tổ: “Không…… Không phải như chị đâu.”
Túc Hòa đau lòng lắm, muốn kéo ta lại chở che lại sợ vòng vây bảo vệ cao lớn. Cuối cùng hắn lựa chọn buông lời hung ác: “Tống Tuyết Quan, tôi lại lần cuối cùng, xin lỗi Trân Trân, bằng không chúng ta từ hôn!”
Tôi lặng lẽ lạnh: “Từ hôn thì từ hôn, cái loại dưa thối như mà cũng xứng vào cửa nhà họ Tống tôi chắc?”
“Cô!” Túc Hòa bị tôi mắng cho muốn nhồi m.á.u cơ tim, lại nhớ tới những lần nịnh nọt l.i.ế.m ngày xưa của tôi, cảm thấy tôi chỉ đang lạt mềm buộc chặt mà thôi. Hắn tự cho là thấu hết thảy, khinh miệt : “Tống Tuyết Quan, đừng hối hận!”
Lúc Túc Hòa quay sang chuyện với Ngư Trân Trân, giọng lại hiền hòa vô cùng, hắn ôm vai giống như chàng kỵ sĩ bảo vệ nàng công chúa: “Trân Trân, đưa em đi!”
“Đóng cửa lại, không ai đi!”
Túc Hòa nhíu mày quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt “quả nhiên như tôi đoán”, bắt đầu bộ tịch: “À, biết hối hận rồi à? Tôi cho biết, muộn rồi!”
Tôi mặc kệ hắn.
Từ sau khi thức tỉnh cốt truyện, biết hắn là quả dưa thối, cảm tôi dành trao cho hắn phút chốc tan thành mây khói.
Tôi thậm chí còn không nhớ rõ, lúc trước tại sao mình lại hèn mọn trước hắn như .
Chẳng lẽ đây là do cốt truyện?
Tôi với quản gia: “Báo cảnh sát đi.”
“Nhà họ Tống bắt kẻ trộm, còn hoại tài sản của tôi, phải báo cảnh sát!”
Sắc mặt Túc Hòa lạp tức trở nên vô cùng khó coi.
Bạn thấy sao?