Con Gái Bảo Mẫu [...] – Chương 1

Con bảo mẫu hỏng luận văn của tôi tôi không thể tốt nghiệp, chồng sắp cưới của tôi lại muốn tôi tha thứ cho ta:

“Trân Trân có cố ý đâu em, em đừng hùng hổ dọa người ta thế.”

Tôi vừa định tát cho con ả một cái cho hả giận thì đột nhiên thức tỉnh cốt truyện.

Hóa ra, tôi là nữ phụ độc ác trong cốt truyện, còn con bảo mẫu nhà tôi là nữ chính   chọn.

Trong cốt truyện, nữ chính ăn trộm chiếc váy của tôi, nghênh ngang mặc đi chiếm chỗ trong buổi vũ hội sang trọng, và rồi chồng sắp cưới của tôi con ả.

Đương lúc bọn họ củi khô lửa bốc lao vào nhau, đã xé nát chiếc váy của tôi.

Tôi ghen ghét nữ chính đã cướp mất chồng sắp cưới, không ngừng tìm đường chết, trở thành đá kê chân trên con đường của bọn họ, cuối cùng cửa nát nhà tan, phơi thây nơi hoang dã.

Tiếp nhận xong cốt truyện, tôi siết chặt tay——

Quả dưa thối kia nhường cho cưng cũng , cái váy đó là đồ án tốt nghiệp của bà mày!

Là do bà mày tỉ mẩn khâu từng đường kim mũi chỉ ra!

1

Trước deadline ngày tốt nghiệp một ngày, đồ án tốt nghiệp của tôi bị người ta hỏng.

Tôi học chuyên ngành thiết kế thời trang, sắp sửa tốt nghiệp.

Lúc tôi hào hứng chuẩn bị mang tác phẩm đi nộp thì phát hiện cổ áo của chiếc váy bị xé rách, hạt cườm và kim cương giả rơi đầy đất.

Ai? Là kẻ nào to gan!

Đương lúc tôi tức điên người thì con của bảo mẫu nhà tôi là Ngư Trân Trân đỏ mắt chạy lại xin lỗi:

“Đều tại em, hôm qua lúc em dọn phòng không cẩn thận hỏng mất chiếc váy của chị.”

Tôi nổi trận lôi đình: “Không cẩn thận? Cái váy này tôi treo trên móc cẩn thận, tôi ‘không cẩn thận’ cỡ nào mới có thể biến nó thành ra thế này?”

Ngư Trân Trân hoảng loạn, tôi còn chưa gì, ta đột nhiên quỳ rạp xuống đất dập đầu:

“Đại tiểu thư, xin chị tha cho em. Em sẽ khâu lại cho chị.”

“Khâu lại?” Tôi chỉ vào vết khâu chỗ cổ áo, chỗ đó vốn thêu một đôi cánh chim sơn ca, bây giờ vì sợi chỉ bị đứt ngay chính giữa nên đã không thể ra đôi cánh, “Chiếc váy này khâu rất phức tạp, một người bình thường như thì đòi khâu lại kiểu gì?”

Lúc này, chồng sắp cưới của tôi - Túc Hòa, chạy tới.

Túc Hòa đau lòng đỡ Ngư Trân Trân lên, quát tôi: “Đủ rồi đấy! Trân Trân có cố ý đâu, em đừng hùng hổ dọa người ta thế.”

Ngư Trân Trân rũ đầu, vùi mặt vào khuỷu tay Túc Hòa: “Đều tại em, đại tiểu thư muốn em cũng là em nên chịu.”

“Sao có thể trách em chứ?” Túc Hòa chiếc váy, như nhớ lại điều gì, với tôi: “Tuyết Quan, cái váy cũng hỏng rồi, em giữ lại cũng không dùng , thôi thì cho Trân Trân đi.”

Đúng lúc này, trong đầu tôi đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái:

[Ha ha ha cốt truyện này kịch tính quá ta, Trân Trân mặc trộm quần áo của chủ nhân xong đương vụng trộm với chồng sắp cưới của bả, lại còn muốn giữ lại bộ đồ chứng kiến cảnh mình t.ình.]

[Kích thích vãi nồi! Thú vui vô đạo đức hả?]

[Cười chết tui mất, bà lấy trộm quần áo của Tuyết Quan kiểu gì .]

[Nếu theo đuổi sự kích thích thì nhớ cho đến cùng nha!]

Ai đang chuyện đấy?

Trân Trân và chồng sắp cưới của tôi đương vụng trộm?

Trân Trân là ai? Ai chồng sắp cưới của tôi?

Tôi hoảng sợ, dáo dác quanh, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của Ngư Trân Trân ửng đỏ, nhỏ nhẹ : “Thế…… thế sao mà ạ, đây là váy của đại tiểu thư mà.”

Nhìn Ngư Trân Trân má thơm như tuyết, như thảo quả đầu xuân, trái tim Túc Hòa đập rộn ràng: “Cứ như đi, chủ, cái vày này của Tuyết Quan em cứ giữ lại đi.”

Ánh mắt Ngư Trân Trân long lanh, nhẹ nhàng đáp: “Dạ.”

Nhìn hai người đó, trong lòng tôi ghen ghét kinh khủng, trong lúc nhất thời quên béng mất chuyện nghe thấy ảo giác.

Các người dám ngang nhiên liếc mắt đưa ngay trước mắt bổn tiểu thư đây, coi Tống Tuyết Quan đây là người ch.ết à?

Ngay lúc tôi muốn giơ tay tát Ngư Trân Trân thì trong đầu tôi nảy ra thứ gì đó.

Hóa ra là một cuốn truyện, truyện kể về nữ chính Ngư Trân Trân yểu điệu thục nữ dây dưa quấn quýt cùng vô vàn thằng đàn ông khác nhau.

Tuy Ngư Trân Trân không phải là đóa hoa thanh khiết không có dã tâm người không màng thế sự, những tên đàn ông có quyền có thế đều quỳ rạp dưới váy ta, cam tâm nguyện dâng lên tiền tài địa vị. Cuối cùng, Ngư Trân Trân trở thành người giàu nhất Bắc Kinh.

Cô ta là nữ chính chọn, còn tôi, Tống Tuyết Quan, là nữ phụ độc ác. 

Tôi không giành trái tim của chồng sắp cưới là Túc Hòa, điên cuồng nhằm vào Ngư Trân Trân không thành, còn bị vả mặt. Cuối cùng bị đám đàn ông trong hậu cung của Ngư Trân Trân ra tay xử lý, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, phơi thây nơi hoang dã.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...