07
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi bỗng bật .
Vốn dĩ tôi đã nghĩ, nếu Thẩm Kế Minh đã chắc chắn đứa con trong bụng Bạch Vi là của ta, thì cứ để họ tự sinh tự diệt.
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một cuộc giao dịch, lẽ ra tôi nên rút lui từ lâu.
Nhưng bốn chữ “ra đi tay trắng” lại khiến tôi hoàn toàn bùng nổ.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Thẩm Kế Minh,” giọng tôi lạnh như băng, “ chắc chắn muốn tôi ra đi tay trắng?”
“Đương nhiên!” Thẩm Kế Minh ôm eo Bạch Vi, vẻ mặt đầy khinh thường,
“Bao năm nay ăn của nhà họ Thẩm, ở của nhà họ Thẩm, giờ còn muốn chia tài sản? Nằm mơ đi!”
Bạch Vi chen vào thêm dầu vào lửa:
“Đúng đó, một con gà mái không biết đẻ mà còn dám đòi tiền, thật không biết xấu hổ!”
Tôi ba mẹ chồng đang vây quanh ân cần hỏi han Bạch Vi, chỉ thấy buồn đến nực .
Mẹ chồng còn đích thân bưng tổ yến đến cho ta, cái dáng vẻ chu đáo đó, giống hệt ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà họ Thẩm ba năm trước.
“Ba, mẹ,” tôi bình thản lên tiếng, “hai người cũng nghĩ con nên ra đi tay trắng sao?”
Ba chồng khẽ ho một tiếng, tránh ánh mắt của tôi:
“Chuyện trong nhà… tốt nhất để tụi con tự giải quyết.”
Mẹ chồng không ngẩng đầu, vẫn chăm xoa bóp vai cho Bạch Vi:
“Ôi trời, Vi Vi à, vai con căng thế này, mang thai rồi không việc nặng đâu đó.”
Bạch Vi ngẩng đầu, đắc ý hất cằm tôi:
“Nghe rõ chưa? Cái nhà này giờ không còn chỗ cho lên tiếng nữa rồi!”
Tôi nhạt, xoay người xách túi, bước thẳng ra cửa.
Thẩm Kế Minh hét lớn sau lưng:
“Cút đi! Nhà họ Thẩm không cần thứ đàn bà vô dụng như !”
“Phải đó,” Bạch Vi vuốt bụng giả của mình, giọng lươn lẹo, “tôi đang mang phúc bảo đấy nhé, thầy tướng số đứa bé này sẽ mang lại vận may lớn cho nhà họ Thẩm!”
Tôi đi đến cửa, bỗng dừng bước lại:
“Thẩm Kế Minh, nhớ kỹ những lời hôm nay đã .”
“Cô còn dám uy hiếp tôi sao?” Thẩm Kế Minh lao tới trước mặt tôi, mặt mũi dữ tợn,
“Tôi cho biết, Kiều An, từ nay về sau, đừng hòng lấy nổi một đồng nào từ nhà họ Thẩm!”
Bạch Vi ưỡn bụng bước tới, mặt đầy kiêu ngạo:
“Có người đúng là không biết lại mình. Tôi còn chưa sinh mà giá cổ phiếu công ty đã tăng 20%, đúng là có số hưởng!”
Mẹ chồng cũng thêm lời:
“Phải đó, đứa bé trong bụng Vi Vi vừa đã biết là có phúc khí, không như ai kia… đúng là con gà mái không biết đẻ!”
“Tốt, rất tốt.” Tôi lướt mắt qua từng gương mặt giả tạo trong nhà, giọng điềm tĩnh:
“Tôi mong các người nhớ kỹ hôm nay đã đối xử với tôi như thế nào.”
Thẩm Kế Minh cau mày, vẫy tay đuổi:
“Biến nhanh đi! Nhìn thấy là tôi phát bực!”
Bạch Vi vờ vịt, khẩy:
“Chị Kiều, đi thong thả nhé~ nhớ để lại chìa khóa nhà.”
Tôi lại ngôi nhà nơi mình từng sống suốt ba năm qua lần cuối, rồi không ngoảnh đầu, lạnh lùng đóng sầm cửa bỏ đi.
Bạn thấy sao?