Đầu dây bên kia, giọng Thẩm Kế Minh lập tức lo lắng:
“Cái gì? Vi Vi, đừng sợ, về ngay lập tức!”
Bạch Vi nhanh chóng đẩy mạnh kịch bản:
“Kế Minh, ba mẹ cũng hùa với Kiều An bắt nạt em! Họ đứa bé không phải của , còn muốn đuổi em ra khỏi nhà.”
Cô ta bỗng gào lên đầy kịch tính:
“A! Đau quá… chắc con mình giận rồi, nó vừa đạp em!”
Tôi lạnh lùng màn trình diễn của ta — bụng còn chưa thấy rõ thì lấy đâu ra thai máy?
Nhưng Bạch Vi càng diễn càng cao trào:
“Tổng giám đốc Thẩm, mau về đi! Kiều An nhà họ Thẩm chỉ có thể là của ta thôi… A!”
Cô ta lại hét lên một tiếng đau đớn đầy giả tạo.
Bên kia, giọng Thẩm Kế Minh như gào lên:
“Kiều An! Cô đợi đấy! Dám vào Vi Vi dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ khiến sống không nổi với nhà họ Thẩm!”
Bạch Vi cúp máy xong thì lập tức dừng khóc, tôi đầy thách thức:
“Nghe rõ chưa? Tổng giám đốc Thẩm sắp về rồi đấy, xem còn dám gì tôi nữa!”
Cô ta xoa bụng, mỉa:
“Có người ấy à, đúng là không chịu nổi khi người khác sống tốt hơn mình.”
Ba mẹ chồng nhau, mặt đầy bối rối, không biết phải sao.
Bạch Vi thì ra vẻ chắc thắng, mà Thẩm Kế Minh lại bảo vệ ta đến thế… chẳng lẽ… cái thai trong bụng thật sự là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm?
06
Thẩm Kế Minh hùng hổ lao vào nhà, không một lời đã giơ tay tát thẳng vào mặt tôi một cái vang dội.
“Kiều An! Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa!” Anh ta chỉ tay vào mặt tôi, mắng như tát nước:
“Năm xưa nếu không có nhà họ Thẩm ra tay cứu giúp, nhà họ Kiều của sớm đã sản! Giờ lại lấy oán báo ân, định khiến nhà họ Thẩm tuyệt hậu sao?”
Bạch Vi lập tức nép sau lưng ta, liếc tôi với ánh mắt đắc thắng, khóe môi nhếch lên một nụ chiến thắng đầy khiêu khích.
Tôi ôm lấy má đang nóng rát, không thể tin nổi người đàn ông trước mặt.
Thẩm Kế Minh ôm eo Bạch Vi, tiếp tục gào lên:
“Vi Vi đang mang thai con tôi, mà dám đuổi ấy ra khỏi nhà? Cô đúng là độc phụ!”
Bạch Vi giả vờ níu lấy cánh tay ta, dịu giọng:
“Kế Minh, đừng giận. Chị Kiều chắc chỉ nhất thời hồ đồ thôi…” Vừa , ta vừa cố ý xoa bụng mình đầy nâng niu.
“Nhìn Vi Vi mà xem, hiền lành biết bao!” Thẩm Kế Minh càng tức hơn,
“Còn thì sao? Suốt ngày mặt lạnh như xác chết, đến một quả trứng cũng không đẻ nổi, giờ lại còn muốn con tôi?”
Tôi nghiến răng, cố giữ bình tĩnh:
“Thẩm Kế Minh, quên kết quả khám bệnh của mình rồi sao? Anh không thể có con !”
“Câm miệng!” Thẩm Kế Minh quát lên, cắt lời tôi,
“Bọn bác sĩ đó biết cái quái gì! Giờ Vi Vi mang thai rồi, mà vẫn còn dám nhảm?”
“Kiều An, tôi cảnh cáo ! Nếu Vi Vi hay con tôi có mệnh hệ gì, tôi bắt cả nhà chôn theo!”
Anh ta tiếp tục mắng chửi:
“Nhiều năm nay nếu không có nhà họ Thẩm nuôi , là cái thá gì? Vậy mà giờ dám ức hiếp mẹ của con tôi?”
“Giờ tôi rõ ràng luôn,”
Thẩm Kế Minh chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Từ hôm nay, Vi Vi sẽ ở lại đây để an thai. Còn — thích cút thì cút ngay!”
Tôi lập tức đề nghị ly hôn.
“Được thôi,” ta lạnh lùng đáp,
“Nhưng phải ra đi tay trắng!”
Bạn thấy sao?