Con Đường Tẩy Trắng [...] – Chương 6

Ta giả vờ tức giận, hất tay hắn ra.

"Đừng vào ta!"

Giang Mộc Viễn đột nhiên lật người, đè ta xuống dưới, một tay kìm c.h.ặ.t t.a.y ta, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, sau đó trượt xuống cổ, siết chặt.

"Tô Cẩm, lừa gạt ta thêm một lần nữa, ta nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi."

Ánh mắt Giang Mộc Viễn hung ác nham hiểm, lóe lên tia sáng đáng sợ trong đêm tối, ta sợ hãi đến mức òa khóc.

"Chàng đang , buông ta ra…"

"Ta hiểu nhi tử mình, Thời nhi không bao giờ dối."

Tay Giang Mộc Viễn siết chặt hơn, ta bị hắn bóp cổ đến mức lật cả con ngươi trắng dã ra, gần như không thở nổi.

"Trước khi vào làng, ta đã phái người đi điều tra rõ ràng rồi, những năm qua ngươi đã hành hạ Thời nhi như thế nào."

"Tuy không biết tại sao đột nhiên ngươi lại thay đổi, Tô Cẩm, ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu còn dám tái phạm, ta sẽ nhất đi định g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi."

Giang Mộc Viễn buông ta ra, sang phòng bên cạnh ngủ cùng Giang Thời.

Ta ôm chăn ngồi trên giường, òa khóc.

Mẹ kiếp, đáng sợ quá, sau này Giang Thời lột da rút gân ta, thì ra cha cậu ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Không ngờ Giang Mộc Viễn lại nhạy bén như , khó lừa gạt như , nếu như có một ngày hắn biết ta không phải Tô Cẩm thật, có phải sẽ coi ta là quái mà thiêu c.h.ế.t hay không.

Ta rùng mình một cái, trong lòng lập tức hạ quyết tâm.

Ta phải kiếm thật nhiều tiền, chờ đến khi hóa giải thù hận của Giang Thời với ta, liền cuộn tiền bỏ chạy.

Sáng hôm sau khi ta thức dậy, Giang Mộc Viễn đã rời đi, Giang Thời ngồi khóc trước cửa.

Thấy ta đi ra, thằng bé lau nước mắt, hừ lạnh một tiếng.

“Cha ta đi rồi, nữ nhân xấu xa, đừng giả vờ nữa.”

“Ta muốn đi nhặt củi, bà đừng hòng tìm cơ hội đánh ta.”

Ta bước tới, gõ một cái vào đầu thằng bé.

“Nhặt củi cái gì mà nhặt củi! Hôm nay là ngày đi học, mau đi học cho ta.”

Giang Thời quên cả khóc, ngạc nhiên về phía cửa.

“Bà thật sự bằng lòng cho ta đi học? Cha ta đã đi rồi, đừng diễn nữa.”

“Phì! Đồ tiểu tử vô lương tâm, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt! Kiếp trước ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà gặp phải hai cha con ngươi chứ!”

Ta vào nhà lấy một chiếc túi vải, gói sách vở và bút mực cho thằng bé, rồi nắm tay cậu.

“Đi thôi, còn lề mề nữa thì muộn học bây giờ.”

Trên đường đến làng bên cạnh, Giang Thời cứ cúi gằm mặt, thi thoảng lại len lén ta một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, miệng lẩm bẩm:

“Không cho ăn cơm là muốn tốt cho ta, đánh ta là muốn tốt cho ta, mặc áo rách cũng là muốn tốt cho ta?”

“Chẳng lẽ ta thật sự đã trách lầm nàng?”

Giang Thời nhỏ bé gõ gõ đầu mình, rơi vào trầm tư, hoang mang và khó hiểu.

Trường tư thục học cả ngày, đến trưa, con dâu của Chu phu tử sẽ cơm mang đến trường cho đám trẻ cùng ăn, tiền cơm đã tính gộp vào học phí.

Tuy rằng có cơm trắng ăn no, đừng hòng có thịt.

Giang Thời đang tuổi ăn tuổi lớn, ta bèn thịt và trứng rán, giữa trưa mang đến trường cho thằng bé.

Vừa bước vào sân nhà họ Chu, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Mấy đứa trẻ vây quanh hò hét, Chu phu tử mặt mày giận dữ, một tay cầm roi, một tay giằng co quần áo Giang Thời.

“Lấy bạc ngươi lấy trộm ra đây!”

Giang Thời cúi đầu, áp sát vào tường, trên mặt có mấy vết roi, ánh mắt vẫn rất kiên định.

“Ta không lấy đồ của hắn.”

Có đứa trẻ thấy ta, reo lên thích thú.

“Giang Thời, ngươi xong đời rồi, kế mẫu độc ác của ngươi đến kìa, để nàng ta biết ngươi ăn trộm đồ, ngươi sẽ bị đánh c.h.ế.t đấy!” 

 "Này, Giang Thời nhà các người ăn trộm bạc của Chu Hạo!"

 

Giang Thời thấy ta, cắn chặt môi, cơ thể run rẩy không tự chủ .

Ta đặt hộp cơm lên bàn, xắn tay áo xông lên, Giang Thời sợ hãi nhắm chặt mắt.

Ta chắn trước mặt Giang Thời, quay đầu trừng mắt Chu phu tử.

“Lão già kia, là ngươi đánh nhi tử ta?”

“Trên đời này gì có loại phu tử như ngươi, không hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện đã đánh học trò!”

Thời buổi này, tôn sư trọng đạo, ai ai cũng kính trọng phu tử, cho dù con cái mình không sai, thì phần lớn cũng sẽ nhịn nhục nhận lỗi, xin lỗi. Rõ ràng Chu phu tử chưa từng gặp ai thô lỗ như ta, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

“Sao có thể như thế ! Sao có thể như thế ! Giang Thời ăn trộm bạc của Chu Hạo, ngươi nương không những không trách nó, ngược lại còn bao che cho nó?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...