Có lẽ từ lâu, ta đã thèm khát những gì thuộc về gia đình tôi.
Tôi ngồi trong phòng khách, mặt mày xám xịt, không một lời.
Đứa bé trong phòng cứ khóc không ngừng.
Mỗi khi nghĩ đến việc căn nhà và số tiền đó có thể bị nhà họ Vương chia mất một nửa, tim tôi đau nhói như bị ai bóp nghẹt.
Ba mẹ tôi mua căn nhà đó là vì muốn tốt cho tôi.
Chỉ trách bản thân mình.
Mắt mù!
Không rõ người.
Coi sói dữ là người tốt.
Rước sói vào nhà.
Ba mẹ tôi đi chợ về, mẹ nghe tiếng trẻ khóc, liền vào phòng xem.
Ba thấy mặt tôi tái nhợt, liền hỏi một câu:
“Lạc Lạc, có chuyện gì xảy ra con?”
“Lạc Lạc, có chuyện gì thế?”
Tôi đưa giấy triệu tập của tòa án cho ba, “Nhà họ Vương đúng là không còn tính người!”
Ba tôi chỉnh lại kính, chăm đọc.
Đọc xong, ông bật .
Tôi ngạc nhiên.
Tôi nghĩ bụng, tâm lý ba mình thật vững, người ta sắp đến cướp nhà mà ông vẫn .
Ba vỗ vai tôi.
“Lạc Lạc à, lần này nhà họ Vương tính toán kiểu gì cũng không đụng vào căn nhà này đâu.”
Tôi không kìm tò mò, “Ba, căn nhà và hai triệu tệ có khả năng bị tính vào tài sản hôn nhân mà.”
Ba nhạt.
“Lúc trước, ba sợ nhà họ Vương đối xử không tốt với con, nên trước khi con kết hôn, ba đã mang tiền và nhà đi công chứng, ký hợp đồng tặng riêng. Tất cả đều thuộc về con, không dính dáng gì đến nhà họ Vương cả.”
“Nhưng căn nhà này chẳng phải mới giao gần đây sao, chẳng phải vẫn tính vào tài sản hôn nhân à?”
Tha thứ cho sự ngu ngơ pháp luật của tôi.
Ba lắc đầu.
“Căn nhà này là ba mẹ mua trả toàn bộ bằng tiền trước khi con kết hôn. Vương Thời Thư không có quyền chia lấy một viên gạch.”
Nghe xong, tôi mừng rỡ ôm lấy ba nhảy cẫng lên.
Quá tuyệt vời!
Ba tôi thực sự là một bậc thầy tính toán xa.
À không, là xa trông rộng.
Sau đó, ba đưa tôi một xấp ảnh.
Nhìn vào những bức ảnh đó, tôi cảm thấy cơ hội thắng lại tăng thêm vài phần.
Ba dặn dò tôi bằng giọng đầy nghiêm nghị:
“Tránh xa thằng đàn ông tệ bạc.”
Tôi siết chặt xấp ảnh trong tay, gật đầu thật mạnh.
Phiên tòa này, tôi nhất định sẽ tham gia.
Tôi muốn tận mắt chứng kiến nhà họ Vương bị bẽ mặt trước tòa.
Và dứt khoát cắt đứt mọi liên quan với họ.
Ngày mở phiên tòa, nhà họ Vương còn kéo theo một đám họ hàng đi cùng.
Đông như cái chợ.
Tôi lạnh lùng những người từng vỗ ngực tự nhận là người nhà, giờ đây tìm đủ mọi cách để cướp nhà và tiền của tôi.
Vương Thời Thư bước đến, trên môi nở nụ đắc thắng.
Hôm nay, tôi cố ý ăn mặc tiều tụy như kẻ bại trận.
Đó là kế hoạch của tôi.
Lùi một bước để tiến ba bước.
Tôi sẽ khiến Vương Thời Thư thua không còn mảnh giáp.
“Lạc Lạc, con thì tôi nhường cho , tôi không tranh nữa. Dù sao sau này tôi tái hôn, vẫn sẽ sinh một thằng con trai.”
Nghe câu này, tôi mới hiểu.
Trước đây ta thích con , hóa ra toàn là dối, chỉ là để lừa tôi mà thôi.
Tôi cảm thấy thêm với ta một câu cũng bẩn miệng mình.
Phiên tòa bắt đầu.
Tôi nộp toàn bộ tài liệu trong tay lên cho tòa.
Tôi thấy nhà họ Vương, những người vừa tự đắc lúc trước, giờ mặt mày như vừa nuốt phải ruồi.
Vương Thời Thư cứ tưởng ta có thể chia căn nhà, vẻ mặt ngạo mạn, nhỏ nhen.
Nhưng không ngờ, hợp đồng tặng riêng đã khiến họ trắng tay.
Vương Thời Thư là kẻ có đầu óc.
Ngay lập tức ta đòi tranh giành quyền nuôi con.
Tôi xấp ảnh trên bàn, cầm lên, giơ cao.
“Thưa tòa, tôi có bằng chứng cho thấy Vương Thời Thư ngoại , ta là bên vi phạm hôn nhân.”
Vương Thời Thư không ngờ tôi còn chiêu này.
Tôi muốn ta thua đến mức không còn đường lui.
Hóa ra ta đã ngoại với thư ký của mình.
Trong khi tôi mang thai, ở nhà chăm sóc mẹ chồng, ta thì ra ngoài vui vẻ với người khác.
Vương Thời Thư bất chấp việc mình đã kết hôn, lén gặp riêng cha mẹ của thư ký để ăn cơm.
Trớ trêu thay, mẹ của thư ký lại chính là thân của mẹ tôi.
Người thân này rất hài lòng khi thấy một chàng rể là tổng giám đốc như Vương Thời Thư, liền chụp ảnh ta gửi ngay cho mẹ tôi.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Thẩm phán đã bác bỏ cầu giành quyền nuôi con của Vương Thời Thư.
Kết quả cuối cùng là ta ra đi tay trắng.
Khi nghe phán quyết, mẹ chồng tôi náo loạn cả tòa án.
Đám họ hàng kéo đến để giúp nhà họ Vương lúc này đổi thái độ, ai nấy đều tỏ vẻ hả hê, như đang xem kịch hay.
Vương Thời Thư cúi gằm mặt, trông không khác gì một con chó nhà có tang.
Mẹ chồng thì vừa khóc vừa sụt sùi mũi, nước mắt tèm lem.
Buồn nhất là ông bố chồng vốn không mấy tồn tại, mặt đỏ như gan heo, ôm đứa con trai nhỏ, gào lên nguyền rủa tôi:
“Đồ đàn bà độc ác, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Cả khung cảnh chẳng khác gì một bộ phim truyền hình đầy drama, vừa nhảm nhí vừa náo nhiệt.
Sau ly hôn, việc đầu tiên tôi là nhanh chóng tìm việc, quay trở lại cuộc sống nơi công sở.
Sau đó, từ những câu chuyện rời rạc mẹ kể, tôi biết thêm những gì xảy ra với nhà họ Vương.
Mà người kể cho mẹ tôi tất nhiên là người thân đó.
Khi đôi vợ chồng kia biết con mình là kẻ thứ ba, họ giận dữ đến mức xông thẳng vào công ty của Vương Thời Thư để lớn chuyện.
Hậu quả là hai người bị ép phải chia tay ngay tại chỗ.
Công ty vì muốn bảo vệ danh tiếng đã lập tức sa thải Vương Thời Thư.
Nhưng mẹ chồng tôi mới thực sự là người chơi lớn hơn cả.
Bà cùng bố chồng đưa đứa con trai nhỏ đi xét nghiệm sức khỏe, và phát hiện ra cậu bé có nhóm máu A.
Trong khi cả nhà họ Vương đều là nhóm máu O, sao có thể là A ?
Ngay tại bệnh viện, hai vợ chồng lao vào đánh nhau túi bụi.
Dưới sức ép liên tục của Vương Thời Thư, bà Diệp Tiểu Hồng cuối cùng cũng phải thừa nhận sự thật.
Khi đưa bố chồng tôi đi khám, bác sĩ đã ông có tỷ lệ tinh trùng sống rất thấp, không thể có con nữa.
Vậy mà bà lại đi nhờ vả ông Lão Tạ, một người chơi bài của chồng mình.
Với bà, con của ai không quan trọng, quan trọng là sinh con trai.
Sinh con trai thì nhà sẽ phất lên.
Bố chồng tôi không chịu nổi sự sỉ nhục này, kéo bà thẳng đến cục dân chính để ly hôn.
Nghe chuyện, ông Lão Tạ – người cả đời không có con trai – ngay lập tức mang theo một nhóm đến nhà họ Vương để đòi con.
Lúc đó, Vương Thời Thư đang thất nghiệp ở nhà.
Do vụ ngoại , ta đã bị bôi nhọ trong ngành công nghệ.
Cha mẹ ly hôn, ngày ngày cãi nhau chí chóe, xung đột bùng nổ.
Khi đụng độ nhóm của ông Lão Tạ, ta còn bị thương nghiêm trọng ở chỗ “quan trọng nhất,” khiến ta mất khả năng sinh sản mãi mãi.
Một năm sau, vào ngày sinh nhật một tuổi của con tôi, tôi cờ thấy Vương Thời Thư ở sảnh khách sạn.
Anh ta mặc đồng phục giao hàng, làn da đen sạm, một tay cầm túi đồ ăn, tay kia bấm điện thoại.
Một khách hàng hung dữ bước đến, chửi bới ta không tiếc lời.
Anh ta chỉ cúi gập người xin lỗi không ngừng.
Tôi đứng từ xa, cảnh tượng Vương Thời Thư rơi vào cảnh này, thầm nghĩ:
Cuối cùng, ta cũng nhận kết cục xứng đáng.
End
Bạn thấy sao?