Cơn Ác Mộng Từ [...] – Chương 8

Anh ta muốn đẩy tôi đến bờ vực điên loạn, bằng cách nhiễu loạn cảm giác và lý trí,

từng bước vỡ hàng rào tâm lý của tôi.

Từ những viên thuốc trên người tôi đến con dao “vô ” xuất hiện trong túi áo, đều là do Tần Tiến giấu vào quần áo tôi mà tôi không hề hay biết.

Như , cho dù tôi có chết, ta vẫn có thể mang danh người chồng si cao thượng, vừa thâu tóm toàn bộ tài sản của tôi, vừa đường đường chính chính cưới Trịnh Thiến Thiến.

“Anh tính cũng hay đấy, có tính nếu chuyện bại lộ rồi, sẽ giải thích với cảnh sát thế nào không?”

Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến siết chặt nắm tay, miệng há ra mấy lần mà chẳng nổi một lời.

Lúc này, một bóng người bất ngờ lao ra từ phía cảnh sát, “phịch” một tiếng quỳ sụp trước mặt tôi.

“Mẹ! Con… con vốn không chết! Xin mẹ đừng mọi chuyện ầm ĩ nữa không?”

Toàn bộ câu chuyện quả thật không có ai thiệt mạng, nên tôi không thể đưa bọn họ vào tù, tôi đủ khả năng vạch trần toàn bộ sự thật ra ánh sáng, khiến Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến thân bại danh liệt.

Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, lúc ấy mới biết con mình đã trốn trong đám đông suốt từ đầu.

Tôi cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhẫn tâm gạt tay con bé ra.

Bao nhiêu lần trước đó, khi tôi bị ép đến phát điên bởi Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến, con bé — với tư cách là con ruột của tôi — đã tôi bằng ánh mắt gì?

Kiếp trước, tôi chết trong tay nó. Kiếp này, nó cũng chưa từng nghĩ đến việc giúp tôi.

Trong suốt quãng thời gian tôi gào lên rằng con mình còn sống, Linh Linh chưa từng một lần đứng ra để minh oan cho tôi.

Trái tim tôi đã tan nát. Lần này, tôi sẽ không bao giờ chọn tha thứ nữa.

Chúng tôi giằng co đến khi cảnh sát thật sự đến nơi, và vở kịch dàn dựng công phu cuối cùng cũng hạ màn.

Tần Tiến quỳ sụp dưới chân tôi, cầu xin tha thứ.

“Vợ à… nếu bị bôi nhọ thì em cũng chẳng lợi gì cả. Em không nghĩ đến thì cũng phải nghĩ cho con chúng ta chứ…

Hay là coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta sống tiếp cuộc đời yên ổn, không?”

Trịnh Thiến Thiến cũng khóc nức nở:

“Chúng ta đã bên nhau hơn mười năm rồi… Tha thứ cho tớ một lần này thôi, không?”

Tôi lạnh thì ra Tần Tiến biết rõ Linh Linh là con ruột của tôi, mà vẫn lợi dụng cảm của con bé để đâm tôi một nhát chí mạng.

Còn Trịnh Thiến Thiến người từng là thân mười mấy năm của tôi, cuối cùng vẫn chọn leo lên giường chồng tôi.

Tôi không do dự, đưa toàn bộ sự thật của hai người họ lên trang nhất báo chí.

Trịnh Thiến Thiến bị cộng đồng mạng tấn công dữ dội, cuối cùng đã lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Tần Tiến hoàn toàn bị đào thải khỏi giới kinh doanh, bị gia đình từ mặt, tinh thần suy sụp,cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Còn con tôi… tôi vừa vừa hận. Nên đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó nữa.

Từ nay về sau, chúng tôi coi như người dưng, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Sống lại một đời, tôi sẽ sống vì chính mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...