Cơn Ác Mộng Từ [...] – Chương 7

Cảnh sát hoàn toàn mất kiên nhẫn, mạnh tay túm cổ áo lôi tôi ra khỏi hầm.

“Xét đến trạng tinh thần của , chúng tôi buộc phải áp dụng các biện pháp cưỡng chế.”

“Con đã bị chính tay chết, kết quả giám định là thật. Cho dù có không chấp nhận, thì đó vẫn là sự thật.”

Tôi vùng vẫy như kẻ điên, hoàn toàn không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là ảo.

“Không phải tôi con bé! Con tôi nhất định vẫn còn sống!”

“Chắc chắn là Trịnh Thiến Thiến và Tần Tiến giở trò! Bọn họ dùng tà thuật gì đó, liên kết mạng sống của con tôi với con gà chết tiệt kia!

Họ gà, chính là họ con tôi! Đừng bắt tôi, bắt Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến đi!”

Tôi càng gào thét, cảnh sát lại càng cho rằng vấn đề tâm thần của tôi vô cùng nghiêm trọng.

Trịnh Thiến Thiến đứng một bên lắc đầu bất lực, ánh mắt đầy vẻ thương tôi.

“Có lẽ bệnh của Tống Lan không thể chữa khỏi nữa rồi… Cô ấy hoàn toàn không chấp nhận việc mình có vấn đề thần kinh. Còn tưởng tượng ra chuyện mượn gà người… Nói ra ai mà tin nổi?”

Ngay khi cảnh sát chuẩn bị còng tay tôi, tôi như phát cuồng, cắn mạnh vào cánh tay của một cảnh sát, nhặt con dao dưới đất lên, giơ ra trước mặt mình.

“Ai dám lại gần thử xem! Tôi thật sự sẽ ra tay đấy!”

Tần Tiến tôi không chút sợ hãi:

“Tống Lan, điên rồi sao? Cô đang tấn công cảnh sát đấy, bỏ dao xuống đi, đừng sai càng thêm sai!”

Tôi siết chặt con dao trong tay.

“Không ai đến gần! Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay! Tất cả các người có mặt ở đây không ai phép rời khỏi!”

Không khí như đóng băng ngay lập tức, Tần Tiến thở dài bất lực.

“Cô còn bảo mình không có bệnh à? Cảnh sát chẳng phải đang đứng đây sao? Cô đang cái quái gì ?”

“Lan Lan, mau bỏ dao xuống, nhận tội với cảnh sát đi.Tôi sẽ dùng tất cả các mối quan hệ của mình để xin giảm nhẹ hình cho .

Tin tôi một lần, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho , không?”

Tôi mệt mỏi, lặp lại những lời mà tôi đã không chỉ một lần:

“Các người vẫn còn xem tôi là kẻ ngốc sao? Tôi đã rồi con tôi không chết, người không phải do tôi .”

“Và thêm nữa… tất cả các người ở đây, đừng hòng thoát khỏi nơi này.”

8

Trước khi Tần Tiến kịp “tẩy não” tôi thêm lần nữa, tôi chủ lên tiếng trước:

“Tất cả các người ở đây… đều là diễn viên do Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến đến, đúng không?

Các người định dùng cách này để tra tấn tôi, bức tôi sụp đổ hoàn toàn, hoặc đưa tôi vào trại tâm thần, hoặc thật sự đẩy tôi vào vòng lao lý.”

“Kết quả DNA khớp với con tôi là vì những cảnh sát này đều là giả! Anh gì, họ liền theo lời , nếu không thì tại sao lúc tôi cầu xem camera, họ không bắt tôi mà còn đưa tôi đi xem bằng ?”

“Cả đoạn video giám sát đó nữa, cũng là các người dàn dựng sẵn phải không? Chỉ để khiến tôi phát điên hoàn toàn, trông đúng là giống thật, nếu là người khác, có khi đã bị các người lừa rồi.”

Tần Tiến rõ ràng bắt đầu hoảng loạn, từng bước từng bước tiến gần về phía tôi.

“Vợ à… hay là để giúp em uống thuốc trước đã nhé? Em nghỉ ngơi một chút không? Anh biết em không muốn tin, mà…”

Tôi vung dao trong không khí, cắt ngang lời ta.

“Đủ rồi! Mau cho tôi biết con tôi đang bị giấu ở đâu?! Là giả vờ cảnh sát giấu trong đám các người, hay là bị các người bí mật đưa đi mất rồi?!”

“Vì để ở bên Trịnh Thiến Thiến, đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay bao lâu rồi?

Đến mức không tiếc tự rạch hai nhát sâu trên người để lừa tôi sao?”

Cũng nhờ tôi từng sống lại một lần, tôi mới nhận ra có điều gì đó rất không bình thường ở bệnh viện này.

Tại sao trong bệnh viện lại có một căn bếp?

Tại sao những người xung quanh lại thờ ơ trước việc tôi và Trịnh Thiến Thiến chạy loạn trong hành lang?

Tại sao cảnh sát lại có thể nhanh chóng xuất hiện ngay từ giây phút đầu tiên, thậm chí còn chẳng cần phân rõ trắng đen đã giam giữ tôi?

Bởi vì tất cả những gì tôi thấy đều là giả — là “thế giới Truman” mà Tần Tiến đã dốc tiền của và sức lực để dựng nên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...