Chương 6 tiếp :
Vậy mà chưa đầy 20 phút sau, tôi lại trở về với vẻ mặt thản nhiên, thậm chí khi mở cửa thấy thi thể trong phòng còn sững sờ như thể thật sự bị sốc.
Dây thần kinh trong đầu tôi như “phựt” một tiếng đứt lìa, tôi con dao vừa dùng để “tự vệ” ban nãy, nước mắt bỗng chốc trào ra.
Tại sao trong người tôi lại đột ngột xuất hiện một con dao? Mà tôi còn cầm lấy nó một cách tự nhiên như đang bảo vệ chính mình?
Vậy thì… người thật sự có vấn đề từ đầu đến cuối, lẽ nào lại chính là tôi? Chẳng lẽ tôi thực sự đã con mình trong cơn phát bệnh tâm thần?
Hai chân tôi như nhũn ra, tôi ngã quỵ xuống đất, lúc ấy lại nghe thấy trong túi vang lên tiếng “rào rạo” khẽ khàng.
Tôi run rẩy đưa tay móc ra thứ vừa phát ra âm thanh là một hộp thuốc nhỏ.
Trên đó có ghi rõ: “Uống ngày hai lần, uống đúng giờ.”
Ánh mắt Trịnh Thiến Thiến đầy sợ hãi, run rẩy bước về phía tôi.
“Tất cả là do tớ sai… Tớ chỉ mải nghĩ đến việc gà tẩm bổ cho Linh Linh, lại quên mất việc nhắc cậu uống thuốc… Đều là lỗi của tớ! Người đáng chết… lẽ ra phải là tớ mới đúng!”
Lúc này, không chỉ Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến khóc nức nở, đến cả mấy cảnh sát cũng đỏ hoe mắt vì thương cảm.
Tôi chằm chằm vào Trịnh Thiến Thiến, từ từ nở một nụ chua chát đến tê tái:
“Hai người tính diễn trò lừa tôi đến bao giờ nữa? Thật sự nghĩ tôi sẽ tin là mình mắc bệnh tâm thần sao?”
“Người con tôi… thật ra là hai người, đúng không? Hai người đã bắt đầu qua lại từ khi nào? Tần Tiến vì mà thậm chí dựng cả kịch bản kiểu này!”
Tiếng khóc của Trịnh Thiến Thiến lập tức im bặt, ta vội ra vẻ vô tội tôi.
Tôi từ từ đứng dậy, liên tục đảo mắt quan sát căn phòng.
“Cô muốn độc chiếm Tần Tiến, nên đã cấu kết với con tôi lừa tôi, đúng không?”
Thật ra tôi đã sớm nhận ra mối quan hệ mờ ám giữa Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến,
tôi và ta vốn là hôn nhân thương mại, không có cảm sâu đậm, nên tôi luôn nhắm mắt ngơ, giả vờ không quan tâm.
Tôi cũng biết con tôi so với một người mẹ khô khan như tôi lại càng thích một người vui vẻ, sôi nổi như Trịnh Thiến Thiến hơn.
Con bé ngầm chấp nhận sự tồn tại của “mẹ kế” này từ lâu rồi.
Ở kiếp trước, Trịnh Thiến Thiến và Tần Tiến đã cùng con tôi dựng lên một vụ án người, dồn tôi vào tội con để kết án tử hình.
Mà bây giờ, họ lại đang dùng thủ đoạn y như cũ tạo ra cái gọi là “chứng tâm thần” trước mặt người ngoài, vẫn là muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Tôi dùng hai đầu ngón tay sờ soạng khắp căn phòng, quét qua bốn bức tường từng chút một.
Nếu phán đoán của tôi không sai, việc con “biến mất” một cách kỳ lạ lúc trước chính là màn dàn dựng để khiến người ta tin rằng tôi có vấn đề tâm thần.
Con tôi không thể tự dưng biến mất . Vậy thì, chắc chắn con bé vẫn đang ở trong căn phòng này.
Tôi sờ hết cả bốn bức tường mà không phát hiện gì, lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Tôi để ý ánh mắt cả hai cứ chốc chốc lại liếc về một điểm, tôi lập tức nắm manh mối, liền mỉm hài lòng:
“Cửa ngầm trong phòng… nằm dưới gầm giường đúng không?”
Tôi dốc toàn lực đẩy chiếc giường sang một bên, quả nhiên phát hiện phần nền bên dưới đó phát ra âm thanh rỗng bất thường khi dẫm lên.
Tần Tiến và Trịnh Thiến Thiến lập tức hoảng loạn.
“Cô đừng điên nữa không?! Nếu phối hợp điều tra, có khi còn giảm án! Cô còn chuyện nữa thì không ai cứu nổi đâu!”
“Bắt lấy Tống Lan mau! Không thì lát nữa ta lại người khác!”
7
Tôi không do dự chút nào, dốc toàn bộ sức lực giẫm mạnh xuống phần nền rỗng đó.
Kèm theo tiếng hét thất thanh của Trịnh Thiến Thiến, cả người tôi rơi thẳng vào căn hầm bí mật nhỏ hẹp dưới gầm giường.
Tôi mò mẫm trong bóng tối, cầu mong có thể tìm thấy con .
Nhưng trong căn hầm không có chút dấu hiệu nào của sự sống, chỉ có hai tấm chăn mền bẩn thỉu và bốc mùi.
“Sao lại thế … Nếu con tôi không ở đây, thì con bé có thể đi đâu chứ? Lúc nó rời khỏi đây là khi nào? Tại sao tôi không hề hay biết gì?!”
Tôi không cam lòng, tiếp tục lục lọi trong căn hầm chật chội, thứ duy nhất đáp lại tôi chỉ là những bức tường lạnh lẽo vô cảm.
Bạn thấy sao?