Tôi điềm tĩnh mở miệng:
“Mất thì mất thôi, tối tôi ra chợ mua con khác cũng . Loại đó thiếu gì. Giờ tôi muốn ở lại với con .”
Tôi ngồi xuống mép giường, vươn tay định nắm lấy tay con bé — vốn đang ở ngay trước mắt.
Nhưng thứ tôi chạm phải chỉ là một khoảng trống lạnh toát trên giường.
Tôi quay đầu lại, thì phát hiện con tôi — đã biến mất khỏi phòng bệnh như bốc hơi!
Ngay khi Trịnh Thiến Thiến hét lên rằng con gà mất tích, con tôi cũng biến mất theo!
3
“Thiến Thiến! Cậu có thấy con bé không? Linh Linh vừa mới còn đứng sau lưng tớ, sao lại đột nhiên mất tích?!”
Tôi điên cuồng lay vai Trịnh Thiến Thiến, ấy còn có vẻ lo lắng hơn cả tôi.
“Chúng ta cùng đi tìm, nhất định phải tìm lại cho bằng ! Mau lên!”
Cả hai chúng tôi vừa chạy khỏi phòng bệnh, vừa sốt ruột đến toát cả mồ hôi.
Khắp bệnh viện vang vọng tiếng tôi gọi tên con .
Tôi đã tìm mọi nơi từ phòng cấp cứu, nhà xác, đến cả nhà hỏa táng gần đó mà vẫn không hề thấy bóng dáng Linh Linh đâu cả.
Thế điều khiến tôi bất ngờ là…
Tôi lại bắt gặp Trịnh Thiến Thiến người mồ hôi nhễ nhại như vừa chạy marathon đang loay hoay lục lọi giữa bụi hoa.
Tư thế của ta, rõ ràng không giống đang tìm người, mà giống như đang tìm một con… gà!
Trong lòng tôi chợt lạnh buốt, không thể không nối kết sự biến mất của con với con gà kia.
Tôi mắt đỏ hoe, lao đến chất vấn:
“Trịnh Thiến Thiến! Con tớ mất tích rốt cuộc có liên quan gì đến con gà kia?! Nói rõ đi, rốt cuộc con gà đó là thứ gì?!”
Tôi túm lấy cổ áo ta, ép ta phải trả lời. Trịnh Thiến Thiến hoảng hốt, không biết phải sao.
“Thật ra… con gà đó…”
Cô ấy ấp úng quay mặt đi. Tôi gần như phát khóc vì lo, đang định tiếp tục tra hỏi thì bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo giật ra phía sau.
“Tống Lan, thôi đi không? Không lo nấu canh gà cho con , ở đây hét cái gì?”
Tần Tiến — chồng tôi — cau có tôi, trong tay đang cầm chính con gà mái vừa bị mất tích.
Dây thần kinh cuối cùng trong đầu tôi như bị bứt đứt, tôi gần như phát điên, hét lên:
“Anh có thấy con mình không?! Con bé mất tích rồi! Ngay trước mắt em mà biến mất!!!”
Tần Tiến nhíu mày, gương mặt đầy khó hiểu:
“Con bé vẫn ở trong phòng từ nãy đến giờ. Nó còn em bị gì đó, tự dưng đang yên đang lành lại chạy đi, bảo xem thử em có sao không.”
Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu về phía cửa sổ phòng bệnh.
Con tôi đang đứng ở đó, mỉm vẫy tay với tôi.
“Mẹ ơi… mẹ còn không đi nấu canh gà cho con à…”
Tôi như bị dội nguyên một xô nước lạnh vào người — lạnh buốt từ đầu đến chân.
Mãi đến khi Trịnh Thiến Thiến lắc vai tôi, tôi mới chậm rãi hoàn hồn lại.
“Tống Lan à, con gà đó… đúng là không bình thường thật, là gà rừng đã bị cấm săn bắt rồi.
Tớ chỉ sợ người khác thấy , vô phiền phức cho cậu và Tần Tiến thôi.
Chứ đâu phải tớ không lo cho Linh Linh…”
Bạn thân Trịnh Thiến Thiến tôi đầy thành ý, khiến cho sự nghi ngờ trong lòng tôi bỗng chốc hóa thành nhỏ nhen.
Tôi gượng , trong lòng vẫn giữ sự cảnh giác.
Tôi quay sang Tần Tiến, hiếm khi chủ nũng:
“Chồng à, biết em nhát gan mà… Em cũng muốn tẩm bổ cho con, em thật sự không dám tự tay gà đâu.”
“Hay là giúp em thịt và vặt lông nó trước, rồi em sẽ nấu canh sau, không?”
Tần Tiến ngẩn ra một lúc, tai bất giác đỏ ửng, lần đầu tiên không từ chối.
“Được thôi, chỉ là con gà mà. Em đợi gọi nhé.”
Tôi gật đầu, không đi theo và Trịnh Thiến Thiến vào bếp mà quay lại ngay với con — Linh Linh.
Bạn thấy sao?