Trước những bằng chứng không thể chối cãi, tôi không còn chút cơ hội bào chữa nào, bị cảnh sát bắt đi và tuyên án tử hình.
Không ngờ rằng, tôi lại trọng sinh về đúng cái ngày mà Trịnh Thiến Thiến mang gà đến.
Bản năng mách bảo tôi phải từ chối — đó chính là khởi đầu cho tất cả bi kịch.
“Tốt hơn hết là mang con gà này đến quán ăn dưới lầu nhờ người ta giúp đi. Tôi thật sự không xuống tay , thôi thì tôi không nhận con gà này nữa.”
Lý do tôi đưa ra quá hợp hợp lý, Trịnh Thiến Thiến chỉ có thể bất lực xách lại con gà.
Tôi tưởng rằng mình đã thoát khỏi bi kịch kiếp trước, ai ngờ Tần Tiến từ trong phòng bệnh đi ra, giận dữ mắng tôi một trận.
“Con bị bệnh phải nhập viện, đến một con gà cũng không chịu cho nó ăn? Cô mẹ kiểu gì thế hả? Chỉ vì giận dỗi chuyện hôm trước, đến cả quan tâm cũng không thèm? Trên đời này có đứa trẻ nào mà không phạm lỗi? Nhưng chẳng ai mẹ mà nhẫn tâm như !”
Con tôi qua khe cửa phòng bệnh, ánh mắt đáng thương như van nài.
“Mẹ đừng giận con nữa mà… Con biết con sai rồi. Mẹ hầm canh gà cho con không? Con sẽ coi như mẹ chịu tha thứ cho con rồi…”
Tôi chần chừ đứng yên tại chỗ, thì Trịnh Thiến Thiến đã nhét con gà và con dao vào tay tôi.
“Mau đi thịt gà hầm canh đi, tớ sẽ ở lại trông con giúp cậu.”
2
Tôi cắn răng bước vào căn bếp nhỏ trong khu dành cho người nhà bệnh nhân.
Lo lắng lên chiếc camera trên trần nhà, tôi đứng con gà mái già một lúc lâu mà không dám ra tay.
Camera đời trước cho thấy rất rõ, không giống dựng giả.
Nhưng tôi chỉ một con gà, tại sao người chết lại là con tôi?
Chẳng lẽ tôi lại không nhận ra con ruột của mình sao?
Tôi ôm tâm lý thử một lần, đặt con gà lên thớt, cầm dao cứa nhẹ một đường vào chân nó, vừa đủ để chảy máu.
Gần như cùng lúc, tiếng kêu của con gà và tiếng hét đau đớn của con tôi chồng lên nhau.
Tim tôi thắt lại, lập tức vứt dao chạy vào phòng bệnh.
Tôi thấy thân hình nhỏ bé của con cuộn tròn trên giường, khuôn mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Vừa hoảng vừa mừng, tôi vội nhào tới kiểm tra chân con bé.
Tôi cứ ngỡ mình sắp rõ chân tướng, vạch trần màn sương mù từ kiếp trước…
Nhưng khi tôi kiểm tra kỹ cả hai chân con, không hề có vết thương nào.
Con bé ngơ ngác chớp mắt hỏi tôi:
“Lúc nãy con xuống giường, đụng trúng chân bị gãy nên đau quá, không kiềm nên hét lên. Có phải mẹ lo lắng rồi không ạ?”
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới gượng gạo nở một nụ , nhẹ nhàng lắc đầu với con .
Chẳng lẽ là do mình quá nhạy cảm sao?
Lại tưởng rằng bản thân gặp phải mấy chuyện kỳ quái huyền bí nào đó.
Tôi vào đầu mình, thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu ký ức trước khi trọng sinh có phải chỉ là giả, có lẽ tất cả chỉ là do quá lo lắng cho sức khỏe của con nên mơ một giấc mơ quá chân thật, đến mức ám ảnh.
Nếu không thì thật sự không thể giải thích nổi tại sao con gà mà thân tặng lại có thể liên quan đến tính mạng của con . Chúng tôi là lớn lên cùng nhau từ bé, ấy chẳng có lý do gì để tôi cả.
Trịnh Thiến Thiến thấy tôi căng thẳng quá mức, liền , vỗ vai tôi trấn an:
“Thôi nào Tống Lan… Con cưng của cậu đã có tớ trông rồi, nếu ngay cả tớ mà cậu còn không yên tâm thì còn tin ai nữa?”
“Cậu cứ yên tâm đi nấu canh gà cho con bé, đừng để nó đói. Gà này khó , nhớ đâm vài nhát… Thôi… Hay là tớ đi cùng cậu thịt cho chắc ăn.”
Tôi con vẫn nguyên vẹn nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm, quyết định gạt bỏ mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Trịnh Thiến Thiến lại bất ngờ chạy ngược trở lại như phát điên:
“Tống Lan! Con gà mà tớ đưa cậu đâu rồi?! Con gà mất rồi!!”
Tôi cau mày, không hiểu tại sao ấy lại hoảng hốt như .
Đúng là loại gà quê này hơi khó mua, cũng đâu đến mức quý hiếm như bảo vật, mất rồi thì cùng lắm mua lại, có gì đâu mà quá.
Vốn đang đau đầu không biết thoát khỏi rắc rối này ra sao, giờ gà mất rồi lại đúng ý tôi.
Bạn thấy sao?