Sau một hồi lâu mới chậm rãi sắp xếp lời lẽ.
“Tôi chỉ là cảm thấy… những gì họ không sai, với thân phận và địa vị của cậu, thì đúng là tôi si tâm vọng tưởng thôi.”
“Ở đại học có rất nhiều người học giỏi, cậu cứ nhất định phải tìm đến tôi gì chứ?”
“Thi Thi, tôi không phải là kiểu thiếu gia như Hứa Trạch, không thể cho cậu cuộc sống mà cậu mong muốn, cho nên… lời tỏ kia, cậu vẫn nên đừng để trong lòng thì hơn.”
Tôi nhất thời cảm thấy đau đầu.
Ai ai cũng nghĩ tôi đối với Giang Triết Thâm chỉ là nhất thời hứng thú.
Nhưng sau hơn một tháng tiếp , tuy không thể là cảm sâu đậm.
Nhưng dáng vẻ lễ độ, học thức và trầm ổn của Giang Triết Thâm.
Lại khiến tôi bị thu hút từ trong ra ngoài.
Huống hồ nếu thật sự không ưa Giang Triết Thâm, thì tôi đã chẳng tự tay mang cơm cho cậu ấy suốt hơn một tháng trời như thế.
So với Hứa Trạch – cái kiểu người chẳng đứng đắn gì, thì tôi thật sự chẳng hề để tâm đến hắn.
Tôi chợt nhận ra, hình như mình có chút thích Giang Triết Thâm thật rồi.
Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy, không chút ngại ngần đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi.
“Tôi mặc kệ, lời tỏ đó tôi đã để trong lòng rồi, cậu đừng hòng bỏ rơi tôi.”
“Màn đạn” lại bắt đầu xôn xao.
【Không phải chứ, là hôn luôn rồi à?】
【Nói gì thì , tôi cũng mê nhan sắc của hai người này thật, đúng là đẹp đôi quá trời!】
【Cho tôi hỏi, để nữ chính ở đâu rồi ? Nam chính đừng để bị ta dắt mũi nha! Nữ thần của tôi mới là định mệnh của đó!】
【Ban đầu là cảnh nam chính bị sỉ nhục rồi gặp nữ chính cứu vớt, sao lại bị nữ phụ hỏng rồi?】
Tôi phớt lờ tất cả lời bình luận.
Hai tay nâng mặt Giang Triết Thâm, nghiêm túc cậu ấy.
Toàn thân cậu ấy vì căng thẳng mà đơ người, đến cả chớp mắt cũng quên mất.
Tôi liếc thấy phía sau tai cậu ấy đỏ bừng lên, vừa định trêu vài câu.
Thì Giang Triết Thâm nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
“Tôi… tôi chiều còn có tiết học… tôi… tôi đi trước đây…”
【A a a a, nam chính đúng kiểu cún con thuần khiết luôn ấy!】
【Cứ tưởng là kiểu lạnh lùng cao ngạo, ai ngờ mới chút xíu đã vỡ hình tượng rồi, đúng là phản ứng đáng ghê.】
【Đáng quá trời luôn! Tuy biết nam nữ chính mới là định mệnh, tranh thủ giờ ăn vụng một miếng cũng đâu sao~】
3
Từ sớm, cách đây khoảng một tháng.
Từ khi tôi bắt đầu mang cơm cho Giang Triết Thâm.
Tôi đã thấy những dòng “màn đạn” kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện.
Lúc đầu tôi cứ tưởng mình hoa mắt, nên cũng chẳng để tâm.
Cho đến khi những điều họ lần lượt trở thành sự thật trong đời sống hằng ngày của tôi.
Tôi mới buộc phải nghiêm túc đối mặt với những dòng chữ đó.
Từ những cuộc đối thoại của họ, tôi biết mình đang ở trong một thế giới tiểu thuyết.
Và tôi – chính là nữ phụ độc ác trong truyện.
Một vai nhỏ mờ nhạt, chỉ là hòn đá cản đường của nam nữ chính.
Ở giai đoạn đầu truyện tôi đại khái là một chất tác.
Làm nhục nam chính một trận rồi rút lui khỏi sân khấu.
Nữ chính sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh, từ đó mới thúc đẩy cảm giữa hai người họ.
Về sau, tôi lại tiếp tục xuất hiện để loạn.
Vì ghen tị với nữ chính mà tìm cách khó dễ cho ấy, cuối cùng bị nam chính nhẫn tâm ra tay trừng .
Biết kết cục thảm của mình qua miệng các “màn đạn”, tôi luôn cố gắng thay đổi số phận.
Thế thỉnh thoảng lại bị một thế lực vô hình khống chế, khiến tôi không thể theo ý mình, buộc phải những việc mà chính tôi cũng không hề muốn.
Giống như khi nãy, lúc Giang Triết Thâm tỏ và bị sỉ nhục.
Theo đúng kịch bản, tôi lẽ ra phải từ chối, rồi đứng về phía Hứa Trạch.
Nhưng nhờ những dòng “màn đạn” điên cuồng nhảy lên, tôi đã tỉnh táo lại.
Từ sau hôm đó, dù Giang Triết Thâm luôn tìm cách tránh mặt tôi.
Nhưng không chống nổi mấy trò quái chiêu của tôi.
Tôi thường xuyên tóm cậu ấy, rồi ép cậu ăn hết phần cơm tôi mang theo.
Miệng thì không muốn, khóe môi lại khẽ cong lên, nuốt xuống trong sự mãn nguyện.
Hôm nay, tôi lại đến chỗ cũ chờ Giang Triết Thâm như thường lệ.
Gần đến giờ hẹn rồi, mà cậu ấy vẫn chưa xuất hiện.
Tôi tưởng rằng cậu cố cho tôi leo cây.
Tôi tức giận đi tìm cậu ấy để hỏi cho ra lẽ.
Thì “màn đạn” bất ngờ xuất hiện.
【Chính là hôm nay, nam phụ đi bắt chuyện với hoa khôi mới, ấy lại lấy nam chính ra cái cớ để từ chối, khiến hắn ta nổi điên, chạy tới lớp vây đánh nam chính một trận tơi bời.】
【Nữ chính hoa khôi của tôi sắp xuất hiện rồi! Thích nhất mấy cảnh mỹ nhân cứu hùng thế này!】
【Nữ phụ cuối cùng cũng sắp bị đá khỏi sân khấu rồi.】
【Nói đi cũng phải lại, nữ phụ có gì sai đâu, ra là nam chính cũng có cảm với ấy đấy chứ, mà nữ chính vừa xuất hiện là cướp luôn cảm của nam chính, còn giành luôn danh hiệu hoa khôi?】
【Cốt truyện là không thể thay đổi, nữ phụ không thể xoay chuyển đâu, cặp đôi chính mới là chân ái mãi mãi.】
Tuyến chính vẫn đến rồi.
Tôi hít sâu một hơi, xách hộp cơm, hướng về phía Giang Triết Thâm.
Từ xa lại.
Trước cửa lớp học đã có một nhóm người đứng chặn sẵn.
Bọn họ vừa thấy tôi liền khựng lại.
Vì e ngại thân phận của tôi nên không dám ngăn cản.
Thế cửa lại bị họ khóa chặt từ bên trong.
Tôi đành phải liên hệ người đến giúp mở cửa, trong lúc chờ, tôi ghé mắt qua cửa sổ để xem hình bên trong.
Giang Triết Thâm đã bị vây ép vào góc tường, mặt mũi sưng tím, đầy những vết bầm.
Bạn thấy sao?