Cõi Sa Bà Chất [...] – Chương 3

Gương mặt nàng ta thoáng qua một tia bất mãn, rồi lập tức mím môi tỏ vẻ uất ức, quay người rời đi.

Đợi bóng dáng nàng ta khuất hẳn, ánh mắt Tạ Hoài Xuyên mới dần dần dịu lại, hắn ta với vẻ ôn hòa hơn, giọng cũng nhẹ nhàng hẳn: “A Ngu, nàng cứ đi dạo tiếp đi, ta sẽ trở lại ngay.”

Ta hờ hững gật đầu, ra hiệu hắn cứ đi.

Tạ Hoài Xuyên lại dịu dàng xoa tóc ta, sau đó dặn dò hai thuộc hạ của mình ở lại giúp ta tìm cây trâm.

Hắn ánh mắt lạnh lùng ra lệnh: “Cây trâm này là tín vật đính ước giữa ta và A Ngu, nhất định phải tìm .”

Nghe những lời hắn như thể sâu nghĩa nặng, trong lòng ta chỉ lạnh.

Rõ ràng là kẻ đã thay lòng, cớ gì còn giả bộ quan tâm?

3

Cho đến khi ta mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Tạ Hoài Xuyên mới trở về.

Hắn rón rén nằm xuống, cẩn thận kéo ta vào trong lòng.

Ta khép mắt giả vờ ngủ.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn vừa nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta, vừa bấm pháp thuật, khiến cả điện ấm lên.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, ta cảm nhận hắn gần như thành kính đem đôi tay lạnh của ta áp vào ngực mình để sưởi ấm.

Cơn buồn ngủ dần chiếm lấy, ta không cưỡng lại mà thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không, Tạ Hoài Xuyên không còn ở đó.

Một thị nữ tiến đến hành lễ, cung kính giải thích: “Diêm Vương đại nhân gần đây bận rộn nhiều việc.”

Ta thờ ơ gật đầu.

Dù hắn bận rộn thật hay lại đi cùng Lâm Linh Tuyền, với ta cũng chẳng còn quan trọng.

Mấy ngày nay, ta bận rộn thu dọn đồ đạc trong điện.

Tạ Hoài Xuyên từng tặng ta không ít thứ, nào là những món đồ chơi kỳ lạ, nào là những món quà do chính tay hắn tự .

Lồng đèn hình thỏ, hương liệu hắn tự điều chế, đồng tâm kết ta tự tay thắt…

Tất cả, ta đều gom vào một hòm, rồi châm lửa đốt sạch.

Khi ánh lửa lụi tàn, Tạ Hoài Xuyên đẩy cửa điện, nghi hoặc hỏi: “A Ngu, nàng đốt gì ? Sao mùi khói nồng như thế?”

Ta mỉm , đáp: “Không có gì, chỉ là mấy món đồ vô dụng thôi.”

Tạ Hoài Xuyên gật đầu, đưa mắt quanh, phát hiện trong điện trống trải hơn hẳn.

“Hừm, mấy ngày nữa ta lại mua cho nàng vài thứ mới để giải khuây.”

Ta không đáp, chỉ thầm nghĩ trong lòng, mấy ngày nữa, ta sẽ hoàn toàn giải thoát, không còn phải ở lại địa phủ này chờ đợi hắn ngày qua ngày.

Thời gian không còn nhiều, ta cố gắng hoàn tất việc đốt bỏ mọi thứ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Trùng hợp thay, ngày sinh thần của ta lại là ngày ta bước vào luân hồi.

Hôm ấy, Tạ Hoài Xuyên tổ chức một buổi yến tiệc trong địa phủ, sai người biểu diễn ca múa để ta vui.

Tiếng nhạc vang lên, người xuất hiện là vũ cơ, không phải ai khác mà chính là Lâm Linh Tuyền.

Nàng ta mặc một bộ trang phục Hồ cơ, vẻ ngoài tự nhiên tăng thêm vài phần quyến rũ, thân hình mềm mại uyển chuyển, vũ đạo tuyệt đẹp.

Nhưng suốt buổi, Tạ Hoài Xuyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không liếc mắt nàng một lần, ánh mắt chỉ chăm chăm dõi theo ta, tràn đầy thương.

Vũ đạo của Lâm Linh Tuyền xuất sắc, xứng đáng tán thưởng, tiếng hoan hô vang lên khắp nơi.

Ta cũng mỉm , vỗ tay vài cái.

Nhìn thấy nụ của ta, Tạ Hoài Xuyên gần như thất thần, sau đó cao hứng lớn tiếng ra lệnh: “Thưởng!”

“Người nào khiến A Ngu nở nụ , đều có thưởng!”

Lâm Linh Tuyền cúi người mỉm , giọng trong trẻo: “Đa tạ đại nhân ban thưởng, để ta rót rượu mời nương.”

Nghe giọng nàng, Tạ Hoài Xuyên cau mày, như chợt nhận ra vũ cơ là nàng ta.

Chưa kịp ngăn cản, Lâm Linh Tuyền đã nâng bình rượu bước đến trước mặt ta.

Chỉ một cái liếc mắt, ta nhận ra cây trâm trên tóc nàng chính là món đồ Tạ Hoài Xuyên tự tay thiết kế.

Lâm Linh Tuyền hạ mi, ghé sát vào ta, khẽ chỉ đủ hai người nghe thấy: “Hôm nay tay ta có chút run, mong nương thứ lỗi.”

“Nếu trách thì trách Tạ Hoài Xuyên thôi. Vừa rồi khi nương ngủ say, hắn đã muốn ta tận ba lần, ta thực sự không chịu nổi.”

“Người còn , ân ái gần Trúc Tang điện càng khiến người phấn khích.”

“Đúng rồi, người từng bảo thích nhất là cơ thể mềm mại như không xương của ta, khiến người chỉ muốn chết trên giường ta.”

“Cô nương đoán xem, lát nữa người sẽ theo ta, hay ở lại đây cùng đón sinh thần?”

Lời nàng vừa dứt, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Nàng ta chằm chằm, tay cố run lên, rượu đổ xuống người ta.

Tạ Hoài Xuyên phản ứng rất nhanh, lập tức đánh bay bình rượu, vẫn không ngăn rượu ướt áo ta.

Hắn nhíu mày, giọng lạnh như băng quát: “Ngươi muốn chết sao!”

Lâm Linh Tuyền lập tức quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ.

Ta lặng lẽ , cuối cùng Tạ Hoài Xuyên vẫn khoát tay, sai người dẫn nàng xuống.

Không lâu sau, hắn cúi người ghé sát tai ta, giọng đầy áy náy: “A Ngu, lại có ác quỷ chuyện, ta phải...”

“Đi đi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...