Tiễn hai bà mẹ về xong, trường tôi đã qua giờ giới nghiêm, tôi không thể về ký túc xá, đành ở lại nhà Tịch Việt qua đêm.
Anh không chuẩn bị chăn gối cho phòng khách, rõ ràng là muốn tôi ngủ chung với .
Tôi ngượng ngùng :
“Như không hay lắm đâu.”
“Ngày trước ngày nào em cũng loạn, đòi ngủ với , sao không thấy em không hay?”
Khi đó, mỗi ngày tôi đều chơi ở nhà Tịch Việt đến khuya, cứ lì ra không chịu về, nhất quyết đòi ngủ với .
Bố mẹ tôi đành để tôi ngủ tạm trong phòng , chờ tôi ngủ say mới bế tôi về.
“Ngày xưa thì chẳng biết gì, bây giờ sao giống ?”
Tôi gãi gãi mũi, không dám .
Không phải tôi sợ gì tôi, mà là… tôi sợ chính mình gì .
Quả nhiên, sau khi tắt đèn, tay tôi bắt đầu không chịu yên.
“Tăng Dĩ Thăng, lấy tay em ra cho !”
“Không , không sờ bụng thì em không ngủ .”
“Thế tay kia bỏ ra không?”
“Không , không sờ ngực thì em sẽ mất ngủ.”
“Vậy đừng sờ mông nữa có không?! Em biến thái à?”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?