Kiều Ân Ân hôm nay thức sớm hơn mọi khi, vừa thức liền thay đồ, búi gọn gàng tóc mà nhanh chân chạy xuống nhà, đưa mắt xung quanh phòng bếp bước đến vỗ nhẹ lên vai dì Lưu, nhẹ kéo dì Lưu ngồi xuống ghế .
"Dì ơi, dì cho Tần gia bao lâu rồi ạ"
Dì Lưu nghe liền đưa mắt chăm vài giây rồi nhẹ .
"Tại sao, hôm nay thiếu phu nhân lại có hứng thú nghe những chuyện này thế ạ"
"Dì đừng vòng vo nhanh đi ạ"
Dì Lưu đang nôn nóng muốn nghe chuyện, liền lắc đầu nhẹ .
"Nếu tính đến nay, thì chắc là 27 năm thì phải"
"Vậy, dì đi theo Sở An đến bây giờ sao"
"Đúng, tôi theo cậu chủ từ lúc cậu chủ còn bé xíu cơ, tuy cậu xuất thân giàu có không ỉ thế mà hiếp đáp người khác đâu, cậu rất dễ mềm lòng đấy, vẻ ngoài lạnh lùng bên trong rất ấm áp"
Kiều Ân Ân nghe những lời dì Lưu xong liền im lặng hồi lâu, đưa mắt dì Lưu vài giây .
"Vậy, ba mẹ ấy đâu, sao từ lúc tôi vào Tần gia chẳng thấy"
Câu hỏi của Kiều Ân Ân dì Lưu nghe thấy liền đưa ngón tay đặt nhanh lên miệng , im lặng vài giây, đưa tay nắm chặt tay mà liếc xung quanh thì thầm .
"Tôi cho Thiếu phu nhân biết, phu nhân không lớn đấy, ông chủ và bà chủ đã bỏ cậu chủ từ lúc nhỏ,cậu chủ rất ghét hai người họ, nên cậu chủ không muốn ai nhắc đến hai người họ trong cân nhà này, hãy nhớ đấy không nhắc đến ông chủ bà chủ trước mặt cậu, mà nhắc thì cậu chắc chắn sẽ nổi điên lên đấy"
Cô nghe những lời dì Lưu vừa liền im lặng mà ngơ người ra thầm nghĩ.
(Tên thần kinh này xem ra mình đáng thương, mà hắn còn đáng thương hơn cả mình)
Dì Lưu thấy ngơ người liền đưa tay lay người , .
"Thiếu phu nhân, sao thế"
"Tôi không sao"
Cô dựt mình liền đứng lên, nhanh chân bước lại bếp mà loay hoay phụ giúp dì Lưu nấu ăn, dì Lưu liếc mắt rồi lắc đầu nhẹ . Cô nghe những lời dì Lưu đã liền mềm lòng, đích thân những món ăn ngon đầy thương trong đấy, đã dọn đầy bàn để đợi về ăn đợi đến thức ăn đã nguội chẳng thấy về, cứ đứng ngóng ngoài cửa suốt mấy tiếng đồng hồ, thấy thế dì Lưu bước đến .
"Thiếu phu nhân, chắc công ty có chuyện nên cậu chủ không về, hay ăn trước đi khi nào cậu chủ về lại món khác"
Cô nghe dì Lưu liền xoay người, vẻ mặt giận dữ, dậm mạnh chân mà một nước bỏ lên phòng.
"Tôi no rồi, tôi không nữa, muốn ăn thì dì tự cho ấy đi"
Cô vào phòng đóng mạnh cửa lại, bước thẳng đến ghế mà mạnh xuống vẻ mặt giận dữ mà .
"Kiều Ân Ân mày sao , tại sao mày thấy khó chịu khi ấy không về chứ"
Cô ở trong phòng suốt một ngày chẳng xuống ăn cơm,đến tối cũng chẳng thấy xuống để xem ti vi với dì Lưu, dì Lưu biết đã giận mà chẳng quan tâm , lắc đầu .
"Tôi không hết giận đâu, nếu có đói thì ráng đi khi nào cậu chủ về tôi sẽ bảo cậu chủ mang thức ăn lên cho liền"
Dì Lưu vừa vừa không lâu, thì tiếng xe ô tô ngừng lại, dì Lưu liền nhóm người thấy liền chạy nhanh ra dịnh tay mà .
"Cậu chủ, cả buổi hôm nay sao cậu không về, có một người đợi cậu nguyên ngày mà chẳng ăn uống gì đấy"
"Là ai thế, chẳng lẻ dì sao"
Anh vừa vừa mà đi vào, còn dì Lưu chạy theo sau mà nhanh miệng .
"Là thiếu phu nhân đấy, thiếu phu nhân hôm nay đích thân rất nhiều món ăn , đợi cậu về, đợi mãi chẳng thấy cậu đâu nên nổi giận bỏ lên phòng đến giờ này vẫn chưa chịu xuống ăn cơm đấy"
Chân đang đi liền ngừng lại, nhanh xoay người, đưa mắt hướng phòng ngủ rồi lại dì Lưu nhíu mày .
"Kiều Ân Ân sao, dì thật chứ, cả ngày chẳng ăn gì sao"
Dì Lưu nghe liền nhanh gặt đầu, đứng im lặng hồi lâu rồi xoay người lên phòng. Anh đưa tay đẩy nhẹ cửa bước vào, bước vào phòng tay liền đưa lên cởi cái cà vạt .
"Đã ăn uống gì chưa"
Cô nghe tiếng , liền hí mắt lên thấy liền nhắm nhanh lại, liền cau mày nhẹ rồi chậm rãi bước đến đưa tay ôm chặt eo thì thầm bên tai .
"Vợ à, em đã ngủ rồi sao"
Câu bên tai , khó chịu mà nhanh ngồi dậy, liếc mắt mà quát lớn.
"Đồ thần kinh, ai cho ôm tôi"
"Cô là vợ tôi, thì tôi có quyền ôm thôi"
Cô nghe liền im lặng hồi lâu, khó chịu liền nhẹ .
"Giận tôi à"
"Ai thèm giận đồ thần kinh như "
Anh chỉ vừa xong thì liền nhanh lời , xoay người đưa tay cởi cái áo sơ mi vừa cởi vừa .
"Haizz, ai món cơm đợi tôi, ai cả ngày hôm nay chẳng ăn cơm thế hả"
Bạn thấy sao?