Kiều Ân Ân từ WC bước ra vẻ mặt tái mét, tay ôm bụng mà chậm rãi bước ra, dì Lưu thấy bước ra liền nhanh chân chạy đến dìu lại ghế ngồi .
"Thiếu Phu Nhân, có sao không, thấy không khỏe chỗ nào hả, hay để tôi gọi bác sĩ"
"Không cần, tôi không sao"
Cô nghe lời dì Lưu liền đưa tay nắm lấy tay dì Lưu , nhẹ cằm đôi đũa đang đặt trên bàn lên, mà gắp thức ăn tiếp, liếc .
"Cô thật sự không sao chứ"
"Tôi không sao, chắc tại ăn không tiêu thôi"
*Kiều gia*
Kiều Thanh Thanh đang đứng trước kính, mặc cho mình một cái váy ngắn ôm body màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng tạo nên vẻ đẹp cho , khoanh tay trước ngực sâu vào cái kính mà .
"Tần Sở An, chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ chính thức vợ của "
Kiều Thanh Thanh vừa xong, bà Kiều từ cửa bước vào, tay cằm cái điện thoại bước lại giường nhẹ ngồi xuống đưa mắt Kiều Thanh Thanh nhẹ .
"Con mẹ vừa đẹp, lại vừa thông minh"
Kiều Thanh Thanh đang đứng trước kính liền xoay người bà Kiều nở miệng .
"Bắt đầu thôi mẹ"
Bà Kiều nghe Kiều Thanh Thanh liền cằm lấy điện thoại nhấn nhẹ nút chậm rãi đưa lên tai nghe, vài giây đỗ chuông, đột nhiên bà Kiều liếc Kiều Thanh Thanh rồi .
"Ân Ân hả con, con bảo Sở An chở con về nhà ngay không, hôm nay dì út con từ nước ngoài về dì út muốn gặp vợ chồng con đấy, nên về sớm nghe con"
Bà Kiều vừa xong liền tắt máy, liếc mắt Kiều Thanh Thanh bặc .
"Thành công, bây giờ con mẹ, hãy ngồi đợi chờ xem kịch hay diễn ra"
1 tiếng sau.
Chiếc xe ô tô của Sở An ghé lại trước cổng Kiều gia, bà Kiều và Kiều Thanh Thanh liếc mắt thấy liền nhẹ rồi nhanh đứng lên ra cửa đón, cánh cửa mở tung ra, bà Kiều liền câu tay Kiều Ân Ân lôi vào bàn ngồi, còn Kiều Thanh Thanh thì câu tay Sở An dẫn vào, Kiều Ân Ân liếc xung quanh bàn tiệc mà .
"Mẹ, mẹ dì út đang đợi tụi con dì đâu rồi ạ"
"Ơ, ơ, là hồi nãy dì út đợi tụi con đến, lâu quá nên đã lên xe đi về rồi"
Bà Kiều cứ ấp úng mà , cho đưa ánh mắt vẻ nghi ngờ, bà Kiều thấy liếc bà liền bặc .
"Nếu tụi con đã đến, thì ăn luôn đi, thức ăn cũng đã nguội rồi"
Kiều Ân Ân xung quanh bàn ăn vài giây rồi cằm đũa lên ăn, còn cứ ngồi khoanh tay trước ngực chẳng màng đến thức ăn,Kiều Thanh Thanh thấy không ăn liền .
"Anh Sở An, chê những món ăn này rẻ tiền hay sao, những món này là do đầu bếp nhà em đấy, ăn thử một tí đi"
Kiều Thanh Thanh vừa vừa gắp vào bát , ngồi im lặng mà chẳng màng đến lời , đưa tay cằm lấy ly rượu vang trên bàn mà uống, Kiều Thanh Thanh và bà Kiều thấy liền nhẹ , uống xong liền đưa tay nắm tay Kiều Ân Ân mà kéo khỏi bàn tiệc, vừa bước hai bước liền đưa tay dịnh lấy đầu, đôi mắt bỗng dưng chẳng thấy phía trước cứ mờ dần đi rồi ngã lăng xuống sàn nhà, còn Kiều Ân Ân thấy ngất xỉu liền đưa tay ôm lấy chưa kịp ôm thì một vật thể đánh mạnh vào lưng ngã nhanh xuống sàn. Kiều Thanh Thanh liếc mắt nhẹ rồi bước đến đỡ lên phòng, còn bà Kiều ôm lấy Kiều Ân Ân đặt trên sofa.
Sáng hôm sau.
Kiều gia đang yên lặng đột nhiên tiếng lớn cả nhà Kiều gia đều chạy lên, Kiều Ân Ân vì tiếng cũng nhẹ nhàng mở mắt tay ôm đầu nhẹ .
"Sau đầu lại đau thế này, đã xảy ra chuyện gì thế"
Cô liếc mắt xung quanh chẳng thấy ai, đưa chân bước xuống sofa đi xung quanh kín mọi người, Kiều Thanh Thanh tỉnh dậy liền chậm rãi bước xuống giường lấy cây son cằm đến mà quẹt trên ga niệm, cắt cây son đi mà quay lại chỗ cũ hét lên, bà Kiều liền xô cửa mà chạy vào,tỏ vẻ kinh ngạc, từ từ nhẹ mở mắt thấy cơ thể chẳng có gì liền sang Kiều Thanh Thanh .
"Tại sao ở cạnh tôi hả"
Kiều Thanh Thanh liền bặc khóc lên, ánh mắt cứ nháy bà Kiều, bà Kiều thấy liền chạy đến ôm lấy Kiều Thanh Thanh mà .
"Sở An, nó là chị vợ con, tại sao con lại chuyện này với nó hả"
Kiều Ân Ân đứng ngoài cửa thấy tất cả liền chết đứng, cứ đứng chẳng chút tĩnh, hai mắt từ từ rơi nước mắt xuống, Kiều Thanh Thanh thấy càng khóc lớn hơn mà .
"Mẹ ơi, con bị Sở An lấy đi thứ quý nhất rồi sau này con sao dám gã cho người khác đây"
"Cô im đi"
Anh thấy Kiều Ân Ân đứng ở cửa liền quát lớn Kiều Thanh Thanh, phải hoảng loạn mà im lặng, nhanh mặc đồ vào chạy đến Kiều Ân Ân thấy liền xoay người bỏ đi, Kiều Thanh Thanh từ sau câu lấy tay .
"Anh không đi, phải giải quyết tốt cho em đấy"
"Buông ra"
Tiếng quát lớn Kiều Thanh Thanh hoảng sợ mà rút tay lại, còn chạy theo mà giải thích, không nghe những lời , chân trằn mà chạy đi mất khỏi Kiều gia.
Bạn thấy sao?