Tư Dạ Hàn không phản ứng.
Lâm Khuyết hít thở thật sâu, em của mình sở hữu một gương mặt tựa như bầu trời xanh thẳm, mặt đầy biểu , vô cùng đau đớn và mở miệng: "Anh Chín, sao có thể tự cam đoạ lạc ! Lấy thân phận địa vị, tướng mạo của , muốn loại phụ nữ thế nào mà không có! Tìm một thiên kim còn ! Tại sao lại tìm một người xấu còn tự nhục mình!"
( Edit: Thằng này đại khái là Tư Dạ Hàn gì mà cưa Oản Oản xấu thế đúng là tự nhục mình)
Diệp Oản Oản mới vừa thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, liền nghe Lâm Khuyết những lời này, nhất thời khuôn mặt đen xịt như đáy nồi.
Ừ thì cũng có lý....
Ngay cả chính cũng cảm thấy Tư Dạ Hàn bị cho nhục rồi!
"Phải nhất thời thấy mới lạ nên muốn chơi khẩu vị nặng một chút thôi, lâu lâu dù sao cũng phải chơi một chút, này cũng 2 năm rồi, đến cả em như tôi cũng không nổi nữa"
Lâm Khuyết còn đang nghĩ linh tinh, thần thái lười biếng, Tư Dạ Hàn thì nhất thời chột dạ, Tư Dạ Hàn nhất thời hơi nghiêng đầu, thân ảnh từ trên lầu đi xuống.
Lâm Khuyết thuận theo bản năng lại Tư Dạ Hàn.
Một giây tiếp theo, cả người đều ngây ngẩn.
Cô mặt chiếc áo đầm trắng tinh, thân hình mỏng manh, tóc dài tới eo, đôi mắt sáng trong, đôi mỏi mọng đỏ mận, cả người như viên ngọc sáng trong, đẹp đến như từ trên thiên đường xuống.
Tới khi Diệp Oản Oản đã đi tới trước bàn ăn, Lâm Khuyết vẫn giữ nguyên bộ mặt "đơ".
Diệp Oản Oản quét mắt bàn ăn, suy nghĩ một chút, sau đó đến cạnh Tư Dạ Hàn ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống liền chăm ăn điểm tâm, không lấy một liền.
Cô vẫn có thể cảm giác bắt đầu từ lúc ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt ai kia phủ đầy lên người .
Cô hơi thấp thỏm một chút, cũng không biết Tư Dạ Hàn sẽ có thái độ gì.
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ lung tung thì vô thức cầm bát cháo lên húp, đột nhiên một ngón tay thon dài phía dưới bát cháo duỗi tới.
Thần sắc Diệp Oản Oản nhất thời căng thẳng,cả người đều căng cứng, sau đó bàn tay kia vén tóc nàng ra sau.
Tư Dạ Hàn lười biếng ngồi tựa trên ghế, không nhanh không chậm thu tay về, ánh mắt một khắc cũng không thu hồi, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve, giống như đang cảm thụ tác vuốt tóc lúc nãy.
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy tay lùa tóc lại, để tránh rơi vào bát cháo.
Giờ phút này, kinh ngạc đến ngây người, Lâm Khuyết rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hưng phấn thấp giọng "Anh Cửu! Anh rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt! Đúng là sớm nên tìm một như nha! Nói cho em biết! Cô em này là ai, gia đình có những ai! Có thể giới thiệu cho em khôngg? Đẹp xuất sắc!!!!"
Diệp Oản Oản "..."
Lâm Khuyết tiếp "Đúng rồi? Đây là khẩu vị nặng đối với xấu sao? Đuổi ra ngoài sao?"
Diệp Oản Oản "...."
Lâm Khuyết " Ai? Diệp Oản Oản đó à, hồi đó còn xứng với , ít nhất còn nặng kí, một trăm năm mươi cân đi!"
( Ý thằng này Oản Oản trang điểm quá lố, son môi quá đà, trọng lượng cơ thể quá cao)
Diệp Oản Oản "......!!!" "Rõ ràng là một trăm bốn tám! Mặc dù thời kì trưởng thành ham ám căn bản là không có đến một trăm rưỡi!"
( 150 cân tương đương 75kg, bé Oản Oản tương đương với 74kg)
Lâm Khuyết "Anh à! Hồi đó em ko hiểu nổi khẩu vị của , sao thích một người béo thế?"
Diệp Oản Oản "..." mập mạp
Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng không nhịn nữa!
"Ba" một tiếng
Diệp Oản Oản đột nhiên để đũa xuống, ánh mắt sắc bén như muốn chém rời Lâm Khuyết.
" Lâm Khuyết!!!! Tôi mập thế nào ăn hết của cải nhà à!!!"
Bạn thấy sao?