Ngoại truyện
[2]
Năm thứ 2 Tịch Hy mất
Bệnh của Hiên Trạch có chút biến chuyển thế vẫn phải có người canh và nhốt lại
Ai mà biết có lại tự tử nữa không hay lại phát điên đập đồ đạc
Các bác sĩ tâm lí cũng chỉ có chút biến chuyển, không bỏ ăn và tần suất tự tử giảm hơn trước thế tâm lí vẫn chưa ổn định, không thể để r ngoài
Bà Cố thấy con trai mình như thì đau lòng khôn nguôi
Con dâu mất bà đã rất đau lòng rồi mà con trai như bà càng đau hơn. Chỉ thương cho cháu của bà
Chào đời thì không có mẹ, bố thì bị trầm cảm. Con bé chưa từng cảm nhận hơi ấm từ vòng tay bố mẹ mình
Mỗi lần cháu nó khóc vì khát sữa hay giật mình giữa đêm khi đang ngủ thì bà lại càng đau đớn hơn
Vào một ngày, bà Cố quyết định bế Trúc Hy và gặp , mong rằng khi thấy con mình sẽ tốt hơn và mau hồi phục
''Cạch''
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt bà là bàn ghế vứt lộn xộn, vỏ rỗng bia chất thành mọt ngọn núi nhỏ
Hiên Trạch đang ngồi trên giường, viết cái gì đó lên giấy, đôi mắt vô hồn, người gầy yếu xanh xao
Khóe mắt bà Cố bắt đầu đỏ lên, bà nghẹn giọng gọi
''Trạch''
Động tác viêt của vân không dừng lại, dường như đang chìm trong thế giới tối tắm , mù mịt của mình, không thể thoát mà cũng không muốn thoát
Cổ họng của bà Có tràn ngập vị đắng và cay xè, bà chầm chậm đi đến cạnh vào tờ giấy đang viết
Trên tờ giấy viết kín, dường như không hở chỗ nào, thế tonaf bộ đều là ''Tịch Hy''
'' Trạch, con xem. Mẹ đưa con của con và Tiểu Hy tới đây nè''
Nói rồi bà đưa bé con lại gần
Mùi thơm sữa của bé con lại gần khiến cho Hiên Trạch chợt sững người lại
Anh như một con rối bị hỏng dây cót, từ từ quay người lại đứa bé trên tay bà Cố
Con bé rất giống , nhất là dôi mắt, trong veo và tinh khiết
Từ đôi mắt vô hồn ấy của , một giọt nước mắt chảy ra. lắn xuonsg rồi các giọt nước mắt khác đua nhau chảy theo
Anh giớ tay ra chạm nhẹ vào má bé con, sau đó đưa tay ra, cổ hognj phát ra những tiếng ư ư nghẹn ngào
Bà Cố hiểu ý con trai mình muốn bế liền đưa cho
Hiên Trạch ôm lấy bé con vào lòng, thơm nhẹ lên má sữa . Bé con dường như cảm nhận đây là bố mình, không hề khóc lóc mà khanh khách
Hiên Trạch ôm lấy bé con chặt hơn. bờ vai run run rồi khóc lên như một đứa trẻ, luôn miệng
''Bố xin lỗi. Bố xin lỗi''
Bạn thấy sao?