14
【Canh gà bà nội hầm ngon quá! Hạnh phúc thật!】
Kèm theo là một bức ảnh bát canh gà hầm táo đỏ.
Lục Thập vừa vào cửa, vừa hay thấy bài đăng này.
Sắc mặt ta hơi cứng lại, vội lên tiếng giải thích:
“Cô ta bảo với mẹ thôi, cũng mới biết hôm nay.”
“Em cũng biết tính mẹ mà, cứ để bà ấy đi đi.”
“Vốn dĩ bao năm qua em với bà cũng chẳng hợp nhau, coi như không có sự tồn tại của bà đi.”
Anh ta đúng là biết chuyện.
Nhưng mỗi năm, vì nể mặt ta, tôi cũng gửi về quê không ít quà cáp.
Khi đó, sao ta không bảo cứ xem như bà ta không tồn tại đi?
Nhưng bây giờ chưa phải lúc để xé rách mặt.
Tôi rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ tủi thân, Lục Thập lập tức ôm lấy tôi.
“Anh báo cho em tin vui nhé! Bên tổng công ty đã cử người xuống khảo sát rồi, chậm nhất hai tuần nữa sẽ có thông báo chính thức.”
Tôi dụi đầu vào ngực ta, trong đầu thầm tính toán. Hai tuần nữa, sổ đỏ nhà chắc cũng có rồi.
“Nhưng dạo này tâm trạng em không tốt, phải bù đắp cho em đấy.”
“Em muốn gì? Cứ đi.”
“Vàng.”
Anh ta hơi sững lại, tôi đầy kinh ngạc.
Nhưng rồi lại cưng chiều véo mũi tôi.
“Được, mua cho em!”
“Nhưng em muốn nhiều lắm đấy. Dù sao lương cũng cao, chắc lo nổi nhỉ?”
“Lo , lo ! Anh kiếm tiền không phải vì mẹ con em sao?”
Thế là, tôi dẫn con đi gom vàng.
15
Không nhiều đâu, chỉ vài ký thôi.
Chưa tới một triệu tệ.
Tôi lại số dư tài khoản, khó chịu quá, vẫn còn vài trăm nghìn.
Trên mạng xã hội, tôi hào hứng khoe chiến lợi phẩm.
【Yeah! Tâm trạng không tốt, chồng cho tiền mua vàng. Màu sắc này thật là rực rỡ!】
Ảnh kèm theo là đủ loại trang sức vàng và thỏi vàng, xếp ngay ngắn trên những chiếc túi hàng hiệu tôi mua từ trước.
Chưa đến một phút sau, bình luận đã bùng nổ.
【Chị ơi, chồng chị gì thế? Là chủ doanh nghiệp à? Kiếm tiền đỉnh thật đấy!】
【Lương chắc phải trên chục triệu tệ quá!】
【Chủ nghĩa tư bản gánh không nổi rồi!】
【…】
Mọi người thành công đưa trọng tâm về phía Lục Thập.
Tôi nhẹ nhàng trả lời:
【Không đâu, ấy chỉ là dân học giỏi ở một thị trấn nhỏ thôi. May mắn vào một công ty tốt.】
【Cũng là tích lũy từ từ, hồi trẻ nghèo lắm.】
Lúc này, bình luận lại chuyển hướng.
【Người nghèo mới giàu là kiểu đàn ông dễ sa ngã nhất đấy, chị phải cẩn thận!】
Có người lập tức phản bác.
【Nhưng tiền đàn ông ở đâu thì ở đó. Chồng chị ấy đưa hết tiền cho chị, chứng tỏ chị thật lòng rồi!】
Nhìn bình luận này, tôi không nhịn mà bật .
Tôi liền đăng ngay một tấm ảnh tay tôi đeo đầy vòng vàng lên trang cá nhân.
【Nghe tiền đàn ông ở đâu, ở đó. Đúng không?】
Dĩ nhiên, bài đăng này tôi chỉ cho một người duy nhất xem – Phương Nghi.
Không biết sau khi thấy, ta có còn cảm thấy bát canh gà của mình thơm ngon nữa không.
16
“Em tiêu nhiều tiền như gì?”
“Lâm Kiều, em trước đây không phải như !”
“Em rốt cuộc đang muốn gì?”
Tối đó, Lục Thập về nhà, mệt mỏi thấy rõ, gương mặt đầy khó chịu khi tôi.
Tôi đau lòng, mắt ngấn nước:
“Anh ghét bỏ em rồi sao?”
“Anh muốn ly hôn với em để đến với Phương Nghi đúng không?”
“Trước đây chưa bao giờ quản em tiêu tiền. Anh còn từng , đợi khi có tiền sẽ mua thật nhiều vàng cho em.”
“Lục Thập, em chỉ là… không có cảm giác an toàn. Em sợ không cần em nữa.”
“Bây giờ em chẳng có gì cả. Có phải định chờ chức vị ổn định rồi sẽ ly hôn với em không?”
“…”
Những câu hỏi dồn dập của tôi khiến ta nghẹn lời.
“Không phải như …”
Tôi sụt sịt, giọng nghẹn ngào:
“Nhưng mẹ thì sao? Bà ấy chạy đi hầm canh gà cho Phương Nghi. Còn em thì sao? Từ lúc mang thai đến khi sinh con, em chưa từng bà ấy nấu cho một bát canh nào cả.”
“Em chỉ tiêu một chút tiền của thôi, cũng chỉ có thể tìm chút an ủi từ đó.”
“Mọi người đều em là ‘vợ ngoan hiền’, rằng sớm muộn gì em cũng bị vứt bỏ. Lục Thập, bao năm nay, em đối xử với không tốt sao?”
“…”
Tôi khóc một cách yếu đuối, cố học theo những nữ chính phim truyền hình, trông vừa đáng thương vừa duyên dáng.
Đến cả con tôi xem còn khen hay.
Lục Thập đầy vẻ đau lòng, có lẽ cũng nhớ đến những điều tốt đẹp tôi dành cho ta bao năm nay.
Đôi mắt ta cũng ửng đỏ.
17
Chúng tôi vừa tốt nghiệp, tôi đã mang thai.
Ba mẹ tôi phản đối, không muốn tôi sinh con khi còn quá trẻ.
Huống hồ khi đó, Lục Thập chẳng có chút tiền tiết kiệm nào, còn mẹ ta thì sớm đã về hưu, trông chờ ta nuôi.
Nhưng tôi kiên quyết: “Đã có rồi thì đó là duyên phận.”
“Dù gì cũng sẽ kết hôn, chi bằng sinh con khi còn trẻ.”
Khi ấy, mẹ chồng tôi vội vã hứa hẹn:
“Sinh đi, mẹ trông cháu cho. Để Kiều Kiều ra ngoài đi .”
“Dù gì cũng còn trẻ, sinh con xong cũng không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp cả.”
Nhưng đến lúc thấy tôi sinh con , bà ta xoay người bỏ đi ngay lập tức.
Và khi tôi từ chối sinh thêm, bà ta cũng cắt đứt liên lạc, gặp mặt thì lạnh lùng.
Khi đó, sự nghiệp của Lục Thập mới bắt đầu, ta lao vào công việc để kiếm tiền.
Chỉ trong hai năm, trông ta đã tiều tụy thấy rõ.
“Vài năm nữa sẽ ổn thôi, chúng ta cố gắng thêm một chút.”
“Em vẫn nên lo cho gia đình đi, người ngoài không yên tâm đâu. Em vất vả rồi.”
Anh ta ôm tôi, nước mắt rơi ướt cả cổ tôi.
Tôi vừa chăm con, vừa chăm lo cuộc sống hằng ngày của ta.
Thỉnh thoảng, khi ta không kịp hoàn thành công việc, tôi cũng giúp một tay.
Chúng tôi cùng nhau cố gắng. Mệt mỏi cuộc sống vẫn tràn đầy hy vọng.
Khi con lớn hơn, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện đi .
Nhưng chưa đến nửa năm, Lục Thập không chịu nổi.
Anh ta không có ai ủi áo sơ mi gọn gàng, quần áo đôi khi chưa kịp giặt. Tôi không thể túc trực ở nhà để mang tài liệu đến cho ta.
Dù có bao nhiêu người giúp việc, ta vẫn không hài lòng.
Cuối cùng, sau một lần để vuột mất hợp đồng lớn, Lục Thập hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta không trách tôi.
Nhưng chỉ cần ta dùng đôi mắt đầy đau khổ tôi, chỉ cần giọng ta nghẹn ngào đáng thương…
Là tôi lại mềm lòng.
Thế là, tôi từ bỏ công việc lần nữa, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.
Cuộc sống của Lục Thập trở lại quỹ đạo.
Kỷ niệm 15 năm kết hôn, ta quỳ một gối, đưa sổ đỏ và tất cả thẻ ngân hàng cho tôi.
“Vợ ơi, mọi thứ kiếm đều là của em.”
“Em chính là chủ nhân của gia đình này.”
Con tôi tít mắt, quay video lại.
Năm năm trôi qua, lương ta tăng gấp đôi.
Những lời tâng bốc xung quanh ngày càng nhiều, sự nghiệp ta ngày càng thăng tiến.
Cũng dần quên đi những gì từng .
18
Tôi biết sự áy náy của Lục Thập chẳng duy trì bao lâu.
Vậy nên, căn nhà mới gấp rút sửa sang lại.
Chỉ thay đổi phần nội thất, tất cả đều theo ý tôi và con .
Màu xám u ám thay bằng màu xanh mà con thích.
Bộ ghế gỗ nặng nề đổi thành sofa vải mềm mại.
Chúng tôi còn quyết định đặt hai chiếc ghế thư giãn trên ban công, kèm theo một chiếc bàn nhỏ.
…
Bận rộn hết nửa tháng trời.
Khi đó, Phương Nghi gửi cho tôi kết quả xét nghiệm ADN.
Đứa bé trong bụng ta đúng là con của Lục Thập.
Ngay sau đó, ta gửi tiếp một bức ảnh chụp Lục Thập và mẹ chồng tôi đang ăn cơm ở nhà ta.
Trông họ thật hòa thuận.
“Những thứ này có cần đóng gói không?”
Nhân viên chuyển nhà chỉ vào đống sách và đồ linh tinh còn sót lại, có chút thắc mắc.
Tôi tắt màn hình điện thoại, mỉm .
“Không cần đâu. Đến tuổi này rồi, tôi thích ‘tối giản’ hơn.”
“Tiếc quá, còn rất mới.”
Đúng , toàn là những thứ Lục Thập thích, ta cũng chẳng mấy khi dùng đến.
Tôi hào phóng tặng cho nhân viên chuyển nhà mỗi người một chiếc máy chơi game.
“Những thứ còn lại tôi đã hứa tặng người khác rồi, hai cái này là cho các cậu.”
“Thật sao? Cảm ơn chị nhiều!”
Bọn họ vui mừng ra mặt, việc cũng nhanh nhẹn hẳn.
Tôi bước ra ban công, gọi vào số của Lục Thập.
“Chồng ơi, tối nay không về nhà à?”
Có tiếng dịch chuyển bàn ghế vọng lại, một lúc sau ta mới trả lời.
“Anh tăng ca, về muộn một chút.”
“Thật ra không cần về nữa đâu. Phương Nghi đã gửi ảnh cho em rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, như thể đang cố nén giận.
“Anh gọi lại sau.”
Cuộc gọi bị ngắt.
Chưa đầy năm phút sau, điện thoại tôi vang lên – lần này là Phương Nghi.
“Cô đang trò gì ?”
Bạn thấy sao?