Tôi là một vợ ngoan hiền, chồng tôi đã có bồ bên ngoài.
Bạn thân tức giận mắng: “Ly hôn ngay đi! Đàn ông hai chân đầy rẫy ngoài kia!”
Tôi liếc sợi dây chuyền trên cổ ấy – cái mà cách đây không lâu vẫn còn trong giỏ hàng của chồng tôi – rồi nhàn nhạt đáp:
“Người vừa giàu vừa hào phóng như ấy, không dễ kiếm đâu.”
Về nhà, tôi ôm chầm lấy chồng, giọng nũng nịu:
“Chồng ơi, hay mình mua nhà cho con đi?”
Nhà mua rồi, vàng cũng có luôn…
Nhưng bồ của chồng đòi công khai mối quan hệ.
Tôi đành khóc lóc nhường chỗ, cũng không quên gom hết tiền mang đi.
Sau này, chồng cũ tìm tôi xin tái hợp: “Chẳng phải chúng ta chỉ ly hôn giả thôi sao?”
Nhưng… “Xin lỗi nhé, em không chịu khổ đâu!”
1
Lục Thập người khác, tôi đã biết từ lâu.
Một tháng trước, ta đứng ngoài ban công gọi điện.
“Lâm Kiều à, hồi đi học thấy ấy thật tuyệt, phóng khoáng, nhiệt huyết.”
“Nhưng sau hai mươi năm nội trợ, còn lại gì của ngày xưa đâu?”
“Bây giờ tôi mới hiểu, tôi vẫn thích phụ nữ độc lập hơn. Vợ ngoan chỉ hợp để nuôi như thú cưng thôi.”
Tôi không ra chất vấn, chỉ lặng lẽ nằm xuống giường.
Cho đến khi cảm nhận giường lún xuống, ta áp sát vào lưng tôi.
Tôi mở mắt, nằm trọn một đêm dài.
Lòng trống rỗng. Thì ra khi đau đến cực hạn, con người chẳng còn cảm giác gì nữa.
Lòng tin bao năm khiến Lục Thập không còn đề phòng tôi.
Anh ta chắc chắn rằng tôi đã rời xa xã hội, đầu óc chậm chạp.
Điện thoại đầy tin nhắn ám muội, vô tư đặt ngay bên cạnh.
Hoặc cũng có thể, ta chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của tôi.
“Ly hôn rồi có thể gì? Còn ai muốn nữa?”
“Không có tôi, chẳng là gì cả.”
Những câu thoại trong phim ngắn rẻ tiền vang lên từ điện thoại người qua đường.
Nhát nào cũng đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc tôi là ai?
2
Hôm nay, thân Phương Nghi hẹn tôi uống cà phê.
“Lục Thập có người khác bên ngoài, cậu biết chưa?”
Cô ấy tôi chằm chằm, vẻ mặt đầy quan tâm.
Tôi khựng lại, mờ mịt ấy.
Phương Nghi tưởng tôi sốc đến mức không lời nào, vội nắm chặt tay tôi:
“Nghe tớ đi, ly hôn ngay!”
“Ba chân thì khó kiếm, chứ hai chân thì đầy ngoài kia.”
“Chúng ta xinh đẹp rạng rỡ, lo gì không kiếm người tốt hơn?”
Tôi nhíu mày:
“Tớ bốn mươi tuổi rồi.”
“Thì đã sao? Giờ là thời đại của phụ nữ mạnh mẽ! Cậu phải tin vào chính mình!”
Giọng ấy hơi cao, có vẻ hơi kích .
Tôi ấy đầy khó hiểu, ánh mắt dừng lại trên sợi dây chuyền trên cổ ấy.
Y hệt cái mà Lục Thập để trong giỏ hàng dạo trước.
Tôi từng nghĩ đó là quà kỷ niệm ngày cưới của ta dành cho tôi.
Nhưng hôm ấy, thứ tôi nhận chỉ là một tin nhắn chuyển khoản 100 triệu.
“Muốn gì thì tự đi mua.”
【Xin lỗi, hôm nay phải tăng ca, chắc không có thời gian đi cùng em.】
Hôm đó, tôi dọn sạch bàn ăn đầy thức ăn, rồi gọi cho con đang học đại học – Lục Dĩnh.
“Ba con có bồ rồi, con nghĩ sao?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi giọng nghẹn ngào vang lên:
“Mẹ muốn gì, con đều nghe theo mẹ.”
Quả nhiên là con tôi dạy dỗ, nghe lời là .
“Nếu tối nay không bận, mẹ dẫn con đi mua sắm nhé.”
“Mẹ, mẹ ổn không đó?”
“Ba con vừa chuyển cho mẹ 100 triệu, cũng đủ mua kha khá thứ đấy.”
Tôi mua cho con một bộ quần áo, mua cho mình một chiếc vòng tay.
“Bạn trai mới tặng dạo trước, đẹp không?”
Nhận ra ánh mắt tôi, Phương Nghi chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, vẻ mặt đầy tự hào.
Tôi gật đầu, giơ tay chiếc vòng tay của mình.
Giá trị hơn cái dây chuyền kia nhiều.
“Cậu định cứ thế tha cho Lục Thập à?”
Phương Nghi ghé sát lại, không cam tâm hỏi.
Tôi liếc ấy, hờ hững đáp: “Anh ta chưa vênh váo trước mặt mình, chứng tỏ vẫn chưa muốn ly hôn.”
“Đàn ông thì dễ kiếm, vừa giàu vừa rộng rãi như ta thì không dễ đâu.”
Cô ấy tôi như thể không thể tin nổi, trông y hệt như đang muốn mắng tôi một trận.
“Cậu biết cậu đang gì không? Là một vợ ngoan ngoãn đấy!”
Tôi chớp mắt, mặt đầy vô tội:
“Làm vợ ngoan không tốt sao? Anh ấy có ăn chơi thế nào thì tiền vẫn về tay tôi mà.”
“Cậu không biết đâu, kỷ niệm ngày cưới năm nay, chồng tớ còn chuyển khoản 100 triệu nữa kìa.”
“Bằng cả năm lương của bao người rồi đấy.”
“Nếu tớ nhớ không nhầm, lần rồi cậu thăng chức, lương chỉ tăng có 2 triệu thôi đúng không?”
Sắc mặt Phương Nghi dần biến dạng, không giấu nổi cảm trên mặt nữa.
“Nhưng ít ra tớ tự kiếm tiền bằng năng lực của mình.”
“Hả? Nhưng chẳng phải cái dây chuyền của cậu là trai mua sao?”
Mặt ấy tái nhợt, tức đến mức đứng phắt dậy bỏ đi.
Tôi theo bóng lưng ấy, nhấp một ngụm cà phê.
Americano đá, đắng quá.
Thật ra tôi thích caramel macchiato hơn.
3
Tối, Lục Thập về nhà, liếc bàn ăn rồi nhíu mày.
“Anh ăn bên ngoài rồi, có tiệc xã giao, đã bảo em đừng nấu cho mà.”
Tôi mỉm đi đến, ôm lấy eo ta.
“Chẳng phải em sợ về muộn lại đói sao? Ngày trước vẫn bảo tiệc tùng chẳng ăn gì mà.”
Ánh mắt ta lóe lên một chút áy náy, vẻ mặt cũng dịu lại.
“Em ăn gì chưa?”
Tôi bĩu môi: “Ăn qua loa vài miếng thôi, hay ngồi với em một lát nhé?”
Lục Thập hiếm khi không từ chối.
Trên bàn ăn, tôi thấy ta cứ điện thoại mãi.
Tiện miệng nhắc đến chuyện gặp Phương Nghi hôm nay.
Anh ta hơi sững lại, vẻ mặt bỗng trở nên căng thẳng, lập tức đặt điện thoại xuống.
“Các em chuyện gì?”
“Cũng không có gì, ấy bảo có bồ bên ngoài.”
Lục Thập khựng lại, trong mắt ánh lên chút hoảng loạn, nhanh chóng che giấu đi.
“Làm gì có chuyện đó? Cô ấy linh tinh thôi.”
“Đám của em đó, khuyên em nên ít qua lại. Trước đây chẳng phải em từng đầu tư chung với ai đó, rồi lỗ sạch hay sao?”
Tôi ta đầy thú vị, cho đến khi ta vờ uống nước để lảng tránh, tôi mới bật .
“Em đã rồi, không tin em mà.”
Lục Thập thở phào nhẹ nhõm.
“Buồn nhất là ấy còn khuyên em ly hôn.”
“Thật sao?”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
“Cô ấy em không thể mãi ‘vợ ngoan’, mà phải trở thành phụ nữ độc lập, mạnh mẽ.”
Sắc mặt Lục Thập càng lúc càng xấu.
Nhìn thấy tôi chẳng để tâm, ta len lén lau mồ hôi.
Sau bữa cơm, hiếm khi ta chủ rửa bát.
Tôi ngồi trên sofa, gửi tin nhắn cho Phương Nghi.
【Tớ hỏi rồi, Lục Thập bảo không có chuyện đó. Hôm nay ấy còn rửa bát nữa nè, tớ lắm.】
Gửi xong, tôi còn chụp một tấm ảnh ta đang rửa bát gửi kèm, thậm chí giơ điện thoại cho ta xem.
Không lâu sau, khi tôi mang sữa vào phòng việc cho ta, chợt nghe thấy giọng quát khe khẽ bên trong.
Bạn thấy sao?