Chương 9: Dạy dỗ “Không thành vấn đề, giữa chị em có chút xích mích, không có chuyện gì đâu.”
Ánh mắt vô thần trống rỗng của bà cụ cũng không ảnh hưởng đến chút uy nghiêm nào của bà cụ, con dâu kính trà cho trưởng bối là quy tắc tổ tiên để lại, không thể bỏ qua.
“Nhưng mẹ ơi, như có thất lễ quá hay không? Con bé này thực sự…
cần phải dạy dỗ.” Vũ Tuyết Như khó xử thở dài.
Mấy chữ “vừa ngu vừa xấu” bà ta thực sự không thể ra trước mặt bà cụ, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa trong lòng.
Ôn Thanh Tuấn, con cáo già này thật là, ai cũng dám gửi vào đây, không phải là đang muốn ép chết bà ta sao? Bà cụ đặt tách trà lên chiếc bàn nhỏ, phát ra một tiếng giòn tan, giọng điệu không hề cáu kỉnh kiêu căng: “Ngày tháng còn dài, cứ từ từ mà dạy, hôm nay cứ để bọn trẻ nhận biết gia đình trước đã.” “Được rồi, đều nghe mẹ ạ.” Vũ Tuyết Như thấy không thuyết phục , đành phải ngồi xuống chỗ của mình, quay đầu về phía Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi, vẻ mặt dịu dàng : “Kiến Phong, con có nghe bà nội gì không?” “Vâng.” Hoắc Kiến Phong trả lời, thấy Ngô Đức Cường đi ra từ trong bếp, mang theo một túi chườm nước đá và trứng luộc, lại thêm: “Chờ một chút đã.
Anh gật đầu với Ngô Đức Cường, Ngô Đức Cường lập tức đưa túi chườm nước đá và quả trứng luộc đã lột vỏ cho Ôn Thục Nhi: “Cô chủ.” Ôn Thục Nhi giật mình: “Cho tôi?” “Vâng.” Ngô Đức Cường cung kính .
“Quá tốt rồi, cảm ơn nhiều.” Ôn Thục Nhi cong môi một tiếng, cảm kích liếc Hoắc Kiến Phong.
Cô cầm lấy quả trứng luộc chín, trực tiếp nhét thắng vào miệng, vừa _ cắn vừa lầm bẩm: “Ừm, ngon quá, án ngon thật.” Động tác của rất nhanh, chờ tới khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại thì đã ăn xong một quả trứng gà trong ba lần.
Vũ Tuyết Như choáng váng, trợn mắt há hốc miệng trước hành này của Ôn Thục Nhi.
Bà ta u ám liếc Hoắc Phương Nam một cái, hạ giọng : “Tốt hơn hết nên kính trà cho mẹ rồi lui về đi. Dù sao cũng chỉ là lợi dụng, ngu ngốc đến mức này thì tội cho con trai lắm.” “Không .” Giọng của Hoắc Phương Nam trầm thấp nghiêm túc: “Chuyện lớn như kết hôn sao có thể đổi ý là đổi ý? Danh tiếng và địa vị của nhà họ Hoắc để ở đâu? Hơn nữa tôi nghĩ con bé cũng rất tốt, ít nhất tâm tư đơn giản thuần khiết, để Kiến Phong ở bên con bé thì cuộc sống có thể thoải mái nhẹ nhõm hơn một chút.” Vũ Tuyết Như khó chịu không còn cách nào nữa.
Ôn Thục Nhi không thèm để ý đến phản ứng của những người xung quanh, đưa tay kéo túi chườm nước đá ra, vừa chạm vào đã nhanh chóng thu tay lại.
Cô mím miệng, buồn bực Hoắc Kiến Phong: “Cái này… không ăn có không? Thực sự quá lạnh rồi.
Buổi sáng ăn đá như sẽ đau bụng, dạ dày tích lạnh, lại có cho cơ thể.” Huyệt thái dương của Hoắc Kiến Phong thình thịch nhảy lên.
Nhắm mắt rồi lại mở ra, trong mắt lộ ra vẻ bất lực: “Không phải cho em ăn, mà là để em xoa mặt giảm sưng.” “Hả?” Ôn Thục Nhi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Em còn tưởng rằng sợ em chỉ ăn một bát cháo dưa muối buổi sáng sẽ không bổ dưỡng, cho nên mới đặc biệt cho em ăn thêm một bữa nữa…
“Em đã quên những gì với em trên đường đi rồi sao?” Hoắc Kiến Phong ngắt lời , ánh mắt chìm xuống.
Ôn Thục Nhi lập tức vươn tay, tác che miệng.
Thấy bình tĩnh lại, Hoắc Kiến Phong đẩy xe lăn đi tới, dừng ở bên cạnh Hoắc Phương Nam: “Thục Nhị, đây là bố.” Ôn Thục Nhi vội vàng đi theo, hai tay bưng trà, cung kính đưa cho Hoắc Phứơng Nam.
Hoắc Phương Nam nhận lấy: “Ngoan.” “Đây là mẹ.” Hoắc Kiến Phong quay sang Vũ Tuyết Như.
Ôn Thục Nhi nhanh chóng bưng trà đưa đến trước mặt Vũ Tuyết Như.
Vũ Tuyết Như khinh thường trong lòng: Hừ, thật là, con bé này đã không Có gia giáo thì thôi đi, lại còn không biết chào nữa.
Bà ta ngồi thẳng người ngay ngắn, vươn tay vuốt ve búi tóc tỉ mỉ, dịu dàng nhẹ : “Thục Nhi, chào người khác cũng không mất đồng tiền nào đâu nha.” Ôn Thục Nhi ngẩn người, khom lưng thấp hơn, hai tay bưng trà duỗi thẳng, vẫn mím chặt môi không lời nào.
Nụ của Vũ Tuyết Như có chút cứng ngäc, ý của bà ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là, này đang ? Hoắc Kiến Phong quay đầu Ôn Thục Nhi.
Đôi môi mỏng của mím’ lại thành một đường, như thể chúng đã khâu lại với nhau, hai bên môi hiện lên hai núm đồng tiền xinh xắn.
Anh nhíu mày: “Bây giờ em có thể chuyện rồi.”
Bạn thấy sao?