Chương 8: Khác xa một trời một vực
Ôn Thục Nhi nở nụ trông ngu ngốc vô cùng: “Em đừng sợ, trong khe móng tay của em có thứ gì đó bẩn thỉu, để lâu sẽ bị nhiễm trùng, chị giúp em nhặt ra.” Một sự ớn lạnh dâng lên khắp lưng Ôn Như Phương, ta vội vàng Cuồng quýt vươn tay nắm lấy cánh tay đang cầm kim châm của Ôn Thục Nhi: “Không cần.” Ôn Thục Nhi nghe lời dừng lại, ngơ ngác vuốt kim châm ta: “Nhưng thật sự có cái gì đó bẩn lắm.” “Thật sự không cần mà.” Ôn Như Phương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định rút tay về đột nhiên Ôn Thục Nhi lại giơ tay ra bắt lấy tay ta.
Chiếc kim bạc đột ngột xuyên qua khe hở ngón trỏ của ta.
KNIC Ôn Như Phương đau đớn kêu to.
“Ẩy!” Ôn Thục Nhi cũng khoa trương hét lên một tiếng, nhân cơ hội đâm mạnh kim châm vào khe ngón tay ta, trong ánh mắt lại đầy vẻ hoảng sợ và lo lắng: “Em cẩn thận.” ĐSÀI Khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo của Ôn Như Phương lập tức văn vẹo méo mó đến cực điểm, ta vội vàng thu tay về, tay trái hung hăng tát vào mặt Ôn Thục Nhi một cái: “Ôn Thục Nhi, chị điên rồi sao? Còn “Ji dám đâm tôi.
Ôn Thục Nhi lảo đảo lùi lại hai bước đụng phải xe lăn của Hoắc Kiến Phong mới miễn cưỡng ổn định cả người.
Cô ủy khuất cụp mắt xuống, rụt rè : “Chị không có, chị thực sự không CÓ” Hoäc Vân Hạo đứng dậy, vội vàng đi tới, cảm lấy bàn tay bị thương của Ôn Như Phương kiểm tra.
Chiếc kim màu bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào ngón tay Ôn Như Phương, máu tươi chảy ra, thấy mà giật mình.
Hoắc Vân Hạo căm ghét trừng mắt về phía Ôn Thục Nhi: “Chứng cứ rõ ràng thế này còn muốn ngụy biện sao? Dung mạo xấu xí thì thôi đi, lòng dạ còn ác độc như Vậy, ngay cả em của chính mình cũng có thể ra tay . Chú ba, dạy vợ mình ¬^.-^F——- như thế sao?” “Tôi không có, tôi thật sự không có, cậu tin tôi đi, chính là em tự đụng vào.” Ôn Thục Nhi núp sau lưng Hoắc Kiến Phong, co quắp túm lấy góc áo, đôi mắt đỏ hoe đáng thương .
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong xuống gò má sưng đỏ của , sau đó lập tức chuyển qua người Hoắc Vân Hạo: “Đưa cháu di bệnh viện trước đã.” Giọng điệu của nhàn nhạt, không mang theo bất cứ cảm gì.
“Đương nhiên là phải đến bệnh viện, trước khi đi, các người phải xin lỗi Như Phương đã.” Hoắc Vân Hạo không chịu từ bỏ.
Thật vất vả mới có cơ hội này, nếu không khiến Hoắc Kiến Phong mất thể diện thì sao có thể xứng với việc ta đợi ở đây từ sáng sớm? Hoặc Kiến Phong hất cằm lên, đường quai hàm chặt chẽ sắc bén.
Anh Hoắc Vân Hạo, đôi mắt bình tĩnh như nước, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Bầu không khí thoáng chốc chỉ là một khoảng yên lặng.
“Vân Hạo, tốt nhất cháu nên đưa đến bệnh viện trước đi.” Hoắc Phương Nam mở miệng vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt dịu dàng trấn an khi quay sang hướng Hoắc Kiến Phong lại lộ ra vẻ nghiêm nghị: “Kiến Phong, còn không mau đưa vợ con tới kính trà bà nội đi.” Hoắc Vân Hạo không cam lòng, há to mồm nuốt lời trở lại: “Được rồi, xin phép mọi người, chúng cháu đi trước.” Anh ta nắm chặt tay Ôn Như Phương, ta với ánh mắt áy náy.
Đôi mắt của Ôn Như Phương đã bắt đầu đẫm nước mắt, vẻ mặt tràn đầy bất bình lưu luyến: “Em không sao, cho dù tồn thương lớn như thể nào em cũng có thể chịu đựng vì .” Đồng cảm, khéo léo dịu dàng và hào phóng sao, đúng là khác xa một trời một vực với con người quái dị kia.
Hoắc Vân Hạo cảm thấy trong lòng nhói đau, ánh mắt về phía Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi càng ngày càng hung tợn.
Chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu.
Hoắc Kiến Phong liếc xung quanh, bỏ qua ánh mắt của ta, quay đầu nhỏ vài câu với Ngô Đức Cường bên cạnh.
Ngô Đức Cường gật đầu, đưa xe lăn cho Ôn Thục Nhi rồi xoay người đi về phía phòng bếp.
Ôn Thục Nhi sợ hãi co rúm người, đầy Hoắc Kiến Phong về phía trước, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã vơi bớt một nửa.
Lời của ông Phương Nam nghe có vẻ nghiêm khắc, thật ra lại đang thiên vị và hơn. Dù sức khỏe không tốt Hoắc Kiến Phong vẫn có chỗ đứng trong nhà họ Hoắc. Cô tin rằng chỉ cần thân thể của Hoắc Kiến Phong khoẻ hơn thì mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Ngay khi bọn họ đi đến trước mặt bà cụ ngồi trên ghế chính, Vũ Tuyết Như đang ngồi bên cạnh Hoắc Phương Nam lại đứng dậy.
Bà ta sửa sang lại nếp gấp trên bộ váy dài thêu màu hồng cánh sen, ngăn 23:E0 Vác?: l .
Gề dd: ì…LI3 !OI1g ¡ ai P9 nanaaonne. 5 người giúp việc tới đưa trà, đích thân giao trà cho bà cụ: “Mẹ, con trai con dâu không hiểu chuyện, con thay bọn chúng xin lỗi mẹ, việc kính trà quan trọng như , hay là đợi con dạy bảo bọn chúng thật tốt rồi hôm nào đó lại đến kính mẹ?” Bước chân của Ôn Thục Nhi dừng lại, vô thức nắm chặt tay cầm xe « lăn.
Mẹ của rõ ràng không thích Nếu như thế thì bà mẹ chồng này sao có thể để con ruột của mình cưới một người phụ nữ ngốc nghếch như chứ?
Bạn thấy sao?