Chương 2: Đêm tân hôn
Ba ngày sau, vào lúc chạng vạng tôi.
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang .
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của , thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của . Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại .” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng : “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng .
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện ăn, không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng thì có. Dù sao đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng ? Căn phòng không nhỏ bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Ôn Thục Nhi nhẹ nhàng mở cửa.
Bên ngoài không bật đèn, chỉ có ánh sáng hoàng hôn hắt vào từ tấm kính thủy tỉnh trong suốt từ trần nhà xuống đến sàn, chiếu sáng đại sảnh trang trí theo phong cách cổ xưa.
Trong phòng có rất ít đồ đạc và mọi chỗ đều trống rỗng, những món đồ nội thất bằng gỗ lim đắt tiền trở nên u uất và nặng nề trong ánh sáng này.
Xác nhận xong vị trí của phòng bếp, Ôn Thục Nhi đá bay đôi giày cao gót sang một bên, xốc váy đi nhanh tới, lần mò mở chiếc đèn nhỏ trong phòng bếp. Sàn đá hoa hơi lạnh, cũng không thèm quan tâm, quầy bếp trống trơn, sạch sẽ đến mức đồ gia vị cũng không có thì là cái quái quỷ gì thế? Hay là căn bản không có ai sống ở đây cả? Ôn Thục Nhi nhếch miệng thất vọng, thầm phỉ báng: “Đây là chuẩn bị cho dâu chết đói hay sao?” Cho dù đã chuẩn bị tốt mọi thứ, biết rõ trên núi có hổ, không đến mức ngay cả đêm tân hôn cũng không sống sót nổi chứ? Ôn Thục Nhi không tin.
Cô lục tung các ngăn tủ trong bếp, cuối cùng tìm thấy trong ngăn đá của tủ lạnh có một chiếc bánh mì kẹp đúng lúc hết hạn sử dụng.
“Có bị tiêu chảy cũng tốt hơn chết đói.’ Cô vừa vừa xé bao bì ra, cắn một miếng, ngay lập tức nheo mắt hài lòng.
Chiếc bánh sandwich có vẻ không nổi bật lại trở thành món ngon nhất mà từng ăn. Bánh mềm xốp lại ngọt ngào, có thêm cả mùi thơm của chanh thoang thoảng, những lát dưa chuột kẹp giòn rụm rất sảng khoái, ngay cả thịt xông khói và giãm bông bên trong cũng đặc biệt thơm.
“Ngon quái!” Ôn Thục Nhi thở dài an ủi bản thân, “bốp” một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại.
Vừa quay người lại, ánh mắt đã đờ ra. Không biết từ khi nào, có một người đàn ông ngồi xe lăn ở cửa phòng bếp. Trong ánh đèn mờ ảo, người đàn ông cách vị trí của nửa bước, lằng lặng .
Lông mày sắc bén như dao, hốc mắt sâu, đường nét đa chiều trên khuôn mặt giống như tác phẩm điêu khắc tỉnh tế bởi một bậc thầy, từng li từng tí đều hoàn mỹ. Nhưng sắc mặt quá mức nhợt nhạt, trong xương cốt lộ ra vẻ lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy chột dạ trong bầu không khí tĩnh lặng này.
Chỉ là…
Người đàn ông này quá quen thuộc.
Là, là sao? Chân mày Ôn Thục Nhi nhướng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nổi lên hai tầng mây đỏ mờ ảo. Cô vô thức giấu bàn tay đang cầm chiếc bánh mì ra sau, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nuốt thức ăn xuống.
Suy nghĩ đã bước vào trạng thái phòng bị, trên mặt lại lộ ra nụ rụt rè: “Chú, chào .” Cô khom người cúi đầu chào người đàn ông, dáng điệu ngoan ngoãn trông giống như một học sinh tiểu học. Ngay khi cúi xuống, đôi mắt của lóe lên một sự tinh quái.
Không biết này còn nhớ rõ hay không? Chắc là không nhớ rõ đâu… Dù sao lúc đó cũng chỉ gặp thoáng qua.
Ôn Thục Nhi quay lưng về phía cửa sổ phòng bếp, đứng ngược lại ánh sáng của bóng đèn. Mặc dù là mặt đối mặt, Hoắc Kiến Phong cũng chỉ có thể thấy tác của mà không thể thấy những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt .
Anh già như sao? Ôn Thục Nhi nhận thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh hơn trước hai phần, tủm tỉm hỏi: “Chú, cũng tới đây tìm đồ ăn phải không?” Cô lấy ra chiếc bánh sandwich giấu sau lưng, vụng về đẩy kính lên, híp mắt: “Thật trùng hợp, tôi cũng . Nhưng đồ có thể ăn ở đây chỉ có chiếc bánh mì này thôi. Hôm nay tôi mới đến đây, bố tôi dặn tôi nhất định phải giữ ấn tượng tốt với nhà họ Hoắc.
Như đi, tôi chia cho một nửa chiếc bánh, không kể chuyện tôi ăn trộm đồ ăn với chồng của tôi, không?” Sau khi tuôn ra 1 tràng, bắt đầu chia đôi chiếc bánh mì sandwich. Đôi ra, tác thô lỗ lại vụng về. Lông mày của Hoắc Kiến Phong vô thức cau lại.
Thì ra là vợ mới cưới của .
Kết hôn xung hi… Loại hành vi thiếu hiểu biết này, ngay từ đầu đã phản đối, nhà họ Hoắc nhất quyết đến cùng. Anh chưa bao giờ mong đợi cuộc hôn nhân này, đương nhiên không có cầu đối với dâu.
Nhưng không ngờ Ôn Thanh Tuấn lại không biết xấu hồ đến mức để một người phụ nữ ngu ngốc với chỉ số thông minh rõ ràng không đủ đến đây.
Thực sự khinh thường sắp chết, không có sức để từ chối sao? Máu trong lồng ngực khẽ dâng lên, người đàn ông không khỏi ho nhẹ một tiếng: “Khu…” Anh đưa tay lên che miệng và mũi, chiếc khăn màu đen nằm trên những ngón tay thon dài, trắng trẻo cùng những khớp xương rõ rệt.
_ “Chú, bị bệnh à? “ Ôn Thục Nhi kinh ngạc.
Cô không quan tâm đến việc chia đôi bánh mì nữa, vội vàng bước tới, đưa tay ra muốn giữ lấy mạch của người đàn ông: “Lại đây, tôi sẽ xem cho .” “Không cần.” Khi giọng lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong vang lên, cơ thể điều khiển chiếc xe lăn cũng quay sang một bên, tránh khỏi tay . Ôn Thục Nhi đi theo nửa vòng, gấp đến mức không biết nên để sandwich ở đâu, trực tiếp nhét luôn vào miệng cắn.
Cô lập tức ngồi xổm ở bên cạnh xe lăn, một tay giữ lấy tay vịn của xe lăn, tay kia kiên quyết siết chặt cổ tay , trong miệng có miếng bánh nwich khiến ậm ờ, ấp úng : “Chú, có bệnh thì phải chữa trị, phải tin tưởng tôi, Củ Cải nhà tôi bị bệnh đều là tôi chữa đó!” Đôi mắt trong veo của xuyên qua thấu kính, ánh lên sự ngây thơ thật sự nghiêm túc.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày hỏi: “Củ Cải là ai?” Anh muốn thoát ra, sức lực của này quá lớn khiến không thể di chuyển. Ôn Thục Nhi không thấy sự giãy giụa của , thả lỏng tay dựa vào tay xe lăn, nhả miếng sandwich trong miệng ra.
Cô vội vàng với : “Củ Cải là con chó con của nhà tôi, cũng đẹp trai như … Thật đáng tiếc, một tháng trước đã chết trong lúc tôi chữa trị…” Vẻ hạnh phúc trên gương mặt chợt biến mất, đầu buồn bã cúi xuống, trên tròng kính đọng lại một tầng sương mù. Giống như chiếc bánh sandwich kia trong chốc lát không còn thơm ngon nữa. Chỉ có ngón tay trên cổ tay người đàn ông vẫn đang ấn nhẹ nhàng.
ïmhỦ…
Hoắc Kiến Phong ho khan hai tiếng, giữa hai lông mày càng nhíu chặt hơn.
Cô này… thực sự là một kẻ ngốc.
Hiển nhiên Ôn Thục Nhi không nhận thấy ánh mắt thăm dò của Hoắc Kiến Phong trên mặt . Cô ngồi xổm xuống, cảm nhận mạch của một cách cần thận. Vài giây sau, đột nhiên nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nghiêm túc và chăm .
Bạn thấy sao?