Chương 1: Bị ép xung hỉ
Sáu năm trước, tại cửa hiệu đông y Quốc Bảo
“Ôn Thanh Tuấn, cái thằng súc sinh này, dù mày có đánh chết tao thì ông già này cũng không cho các người mang Thục Nhi đi đâu!” ” „” Ôn Thục Nhi đeo cặp sách sau lưng, vừa đến trước cửa hiệu thì đột nhiên nghe thấy giọng khàn khàn đầy phẫn nộ của ông ngoại vang lên
Ôn Thục Nhi giật mình, lập tức vọt thẳng vào bên trong
Vừa bước vào, đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn của phòng khám, nơi vốn sạch sẽ, ngăn nắp giờ đây đã biến thành “bãi chiến trường”, thuốc rơi vãi đầy đất, sàn nhà bừa bộn không chịu nổi.
Bên trong phòng chật kín người, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi trên ghế, phía sau ông ta là một đám đàn ông mặt hung mày tợn. Còn ông ngoại và bà ngoại của thì vịn nhau nép sát góc tường, trên mặt và khóe miệng của hai người còn bị thương nữa.
Ôn Thục Nhi hoảng hồn, lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt ông ngoại, bà ngoại, : “Mấy người, mấy người là ai ? Sao… sao lại đánh ông ngoại, bà ngoại của tôi cơ chứ?” Có lẽ do sợ hãi nên giọng của run run, hai mắt không dám thẳng vào người đối diện.
Bà ngoại đau lòng giữ chặt tay : “Thục Nhi, tên kia chính là người bố cầm thú của cháu, Ôn Thanh Tuấn đấy.
Bố? Ôn Thanh Tuấn? Đôi mắt khuất sau cặp kính đen của Ôn Thục Nhi hiện lên vẻ khó tin, siết chặt bàn tay nhỏ của mình.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia là bố của ư? Ông ta chính là con người cặn bã năm đó đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mẹ của , khiến bà ấy mang thai rồi sau đó ruồng bỏ. Và cũng chính là con người vô trách nhiệm ấy đã không màng đến sống chết của suốt hai mươi năm qua sao? Ôn Thanh Tuấn híp mắt nhỏ với cặp mắt lạnh lùng đang run Sợ trước mặt, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ đầy trào phúng.
Gương mặt thuộc dạng phổ thông, mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, vóc người cao gầy vì nhát gan mà co rúm lại như con chim cút, không có một tí khí chất nào cả, phèn đến mức khiến người ta phát chán. À, nghe đầu óc con bé này còn có vấn đề nữa, đứa con vừa xấu lại vừa ngu xuẩn như thế này mà là con ông ta.
Ôn Thanh Tuấn kìm nén sự chán ghét trong lòng, trên gương mặt miễn cưỡng bày ra nụ của một người bố hiền hòa: “Thục Nhi à, bố đến đây để đón con đi lập gia đình. Bên kia là nhà họ Hoäc, đó là danh môn vọng tộc đấy, có thể gả qua đó là phúc khí mấy đời của chúng ta. Chỉ cần con ngoan ngoãn theo bố trở về lập gia đình thì bố sẽ không khó bọn họ.” “Lập gia đình?” Ôn Thục Nhi ngơ ngần, sự phẫn nộ trào dâng trong lòng.
Tên đàn ông khốn kiếp này, hai mươi năm qua mặc kệ không quan tâm đến , giờ lại muốn bán đi à? “Không , cháu tuyệt đối không đi theo thằng đó.” Bà ngoại túm tay Ôn Thục Nhi kéo ra sau lưng mình, ánh mắt sắc bén trừng Ôn Thanh Tuấn.
“Ôn Thanh Tuấn, mày đúng là đồ cầm thú! Thục Nhi của chúng tao rất trong sáng ngây thơ, còn chúng tao cũng không có ngu. Mối hôn sự tốt à? Hôn sự tốt như thế sao mày không để lại cho con Ôn Như Phương bảo bối của mày đi? Mày chỉ không nỡ bỏ qua nhà họ Hoắc này, cũng không muốn Ôn Như Phương đi chịu khổ nên mới nhớ tới Thục Nhi của chúng tao thôi. Mày không nuôi Thục Nhi một ngày nào cả, mày dựa vào đâu mà sắp xếp hôn sự cho con bé hả? Cái thứ lòng lang dạ sói như mày ngay cả kẻ ngốc cũng không buông tha.” Những suy tính của Ôn Thanh Tuấn bị toạc ra, sợ việc sắp tới tay vụt mất nên ông ta lập tức đứng dậy, hung hăng đá một phát vào bụng của bà cụ: “Đồ già héo sắp chết tới nơi, con bé mà không đi thì tôi đánh chết bà.” Bà cụ bị đau nên lập tức im bặt, lảo đảo va vào người Ôn Thục Nhi.
“Đừng… đừng mà, tôi đồng ý đi theo ông, tôi đồng ý đi mà.” Ôn Thục Nhi vươn tay ôm lấy bà ngoại, run rẩy cầu xin.
Nhưng không có ai thấy ánh sắc bén chợt lóe lên trong mắt của . Lúc Ôn Thanh Tuấn thì hai mắt đột nhiên rơi lệ, quay trở lại dáng vẻ nhỏ yếu, bất lực: “Bố, chỉ cần bố tha cho ông bà ngoại thì bố muốn gì con cũng .” “Thục Nhi, cháu không thể đi .” Bà ngoại đau đến mức gương mặt trắng bệch, vẫn tận khuyên bảo.
“Không đi!” Ông ngoại cũng kiên quyết phụ họa.
Ôn Thục Nhi không đáp lại bọn họ, chỉ quay lại nắm chặt tay bà ngoại, tựa như đang trấn an.
Đi! Nhất định phải đi! Cô đã đợi nhiều năm như thế chính là để chờ cơ hội đến nhà họ Ôn lấy lại đồ của mẹ mình.
Ôn Thục Nhi vẫn tỏ vẻ đáng thương và thành khẩn Ôn Thanh Tuấn, giọng đầy sợ hãi: “Bố, đến lúc đó bố đến đón con là , bố yên tâm, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà „” Con chim cút không hề phản kháng, chỉ biết cầu xin tha thứ, đúng là đồ ngu xuẩn không có tiền đồ mà.
Ôn Thanh Tuấn yên lòng, ông ta nở nụ “Mấy ngày sau cũng không cân phái đên trường học, ngoan ngoãn ở nhà đi, chờ bố cho người tới đón con.” Sau khi dứt lời thì ông ta dẫn người ra khỏi cửa.
Vừa ra ngoài, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý của mình: “Anh lập tức đến nhà họ Hoắc báo tin, rằng tôi đồng ý gả con xung hỉ cho tên ma ốm kia.” Đứa đần xứng đôi với kẻ tàn phế, đến lúc tên kia chết thì chỉ có con bé kia thiệt thòi mà thôi, còn nhà họ Ôn bọn họ chính là người lợi nhất.
Ôn Thanh Tuấn tính toán trong lòng, trên gương mặt núc ních mỡ hiện lên nụ nham hiểm đầy đắc ý.
Bạn thấy sao?