14
Hôm đó, tôi đeo kính râm, trang điểm kiểu lòe loẹt như một nàng nóng bỏng.
Lương Minh Viễn đứng ở cửa cơ quan đăng ký hôn nhân, về phía tôi thật lâu mà vẫn không nhận ra.
Tôi tháo kính ra, huýt sáo gọi .
“Này.”
Anh ngơ ngác tôi.
Lần này không mặc vest nữa, mà chọn một bộ đồ thể thao thoải mái, trông trẻ trung hơn hẳn, chỉ là chiếc khăn quàng đỏ mà tôi mua cho vẫn còn quấn trên cổ, trông thật kỳ cục.
Xuân rồi, quàng cái này gì ?” Tôi nhíu mày hỏi.
“Vì thích.”
“Thích thì tùy .”
Thật hiếm khi chúng tôi có thể chuyện bình thường, mà lại vào lúc ly hôn.
“Hợp đồng ly hôn tôi soạn sẵn rồi, chỉ cần ký là xong.”
Khuôn mặt Lương Minh Viễn không còn chút cảm nào: “Anh không đồng ý ly hôn.”
“Đừng lặp lại câu đó nữa không?”
“Phải ly hôn à?”
“Phải.”
“Được thôi.”
Anh nhận tờ giấy, không thèm xem qua nhanh chóng ký tên.
“Anh không đọc trước à? Đồ ngốc, tôi đã ghi trong đó rằng tiền của phải chia đôi cho tôi đấy.”
Tôi cố ý trêu , mặt mày hí hửng.
Nhưng vẫn bình thản tôi, một lúc lâu mới :
“Trang điểm của em hôm nay đẹp lắm, chưa từng thấy em như thế này. Có phải vẻ đẹp em che giấu trước giờ đều giống như hôm nay không?”
Ông chồng nhà giàu thẳng tính bỗng dưng biết lời cảm.
Tôi đứng đờ ra, cảm giác như gặp ma, bỗng dưng không biết gì.
Tên này có phải lén học cách chuyện lãng mạn không ?
“Xì, mấy lời đó có ích gì. Mau vào ký giấy ly hôn đi.”
15
Nhân viên thủ tục hỏi theo quy trình vài câu.
Đến khi hỏi lý do ly hôn, tôi yếu ớt đáp: “Không hợp.”
Cô ấy tiếp tục hỏi: “Hai người lần đầu gặp nhau là ở đâu?”
“Ở quán cà phê.”
“Ở bệnh viện.”
Cả hai chúng tôi trả lời cùng lúc, mỗi người một nơi.
“Sao lại lôi bệnh viện vào đây, đừng bậy!”
Tôi quay lại trừng mắt .
Nhưng Lương Minh Viễn khăng khăng khẳng định, chính là ở bệnh viện.
“Em không nhớ đâu, vì lúc đó chỉ có thấy em.”
Tôi nghi ngờ rằng gần đây đã xem quá nhiều mấy bộ phim ngôn máu chó về tiền kiếp, duyên phận, rồi bắt chước áp dụng vào huống này.
“Chẳng lẽ vừa gặp em ở bệnh viện đã ngay từ cái đầu tiên? Nhớ mãi không quên? Rồi cờ gặp lại nhau trong buổi xem mắt nên kết hôn luôn?”
Tôi liên tục chất vấn.
Lương Minh Viễn rút từ túi áo hoodie ra một bức ảnh, là ảnh của một bà cụ.
“Em từng thấy bà ấy chưa?”
Khuôn mặt phúc hậu đó có vẻ quen, tôi không nhớ rõ.
Tôi lắc đầu.
“Vậy em còn nhớ cái vòng vàng của mình không?”
Chỉ vừa nghe đến cái này, tôi lập tức nhớ lại.
Năm mười chín tuổi, vào cuối năm, tôi để dành hơn hai mươi nghìn tệ, quyết định chơi lớn một lần, bỏ ra hết hai mươi nghìn để mua một chiếc vòng vàng.
Chưa khoe bao lâu, tôi đến bệnh viện giúp chuyển đồ ăn, thì bắt gặp một bà cụ tóc bạc phơ ngồi khóc tủi thân trên bậc thềm.
Ở bệnh viện, chuyện gì tốt đẹp chứ?
Tôi định đi tiếp, cuối cùng vẫn cất lời hỏi:
“Bà ơi, bà sao thế?”
Chỉ một câu hỏi, bà cụ liền kể về những khổ đau, bệnh tật đeo bám.
Lúc đầu tôi chỉ thấy xót xa, khi bà cháu trai bà đã vay mượn khắp nơi mà vẫn thiếu một hai nghìn tệ để phẫu thuật, tôi ngập ngừng một lúc, rồi đưa cho bà chiếc vòng vàng trên tay.
“Em và bà ấy có quan hệ gì? Sau này bà ấy thế nào?”
Thế giới này thật nhỏ, không ngờ chuyện cũ lại tiếp tục ở hiện tại.
“Đó là bà nội . Năm đó ca phẫu thuật của ông nội không thành công, bà cũng đi theo ông.”
Lương Minh Viễn vừa , giọng bỗng nghẹn ngào.
Ngay khoảnh khắc ấy, mắt tôi cũng ướt đỏ, không lời nào.
“Thành thật chia buồn.”
Cuộc ly hôn này, cuối cùng cả ba người đều thành kẻ khóc lóc.
Bao gồm cả nhân viên thủ tục ly hôn.
16
Vậy ra Lương Minh Viễn đã gặp tôi từ rất lâu, biết tên tôi từ trước.
Chỉ tiếc là không sớm.
Chúng tôi đã ly hôn.
Khi bước ra khỏi cơ quan đăng ký hôn nhân, tôi quay đầu chúc hạnh phúc.
Anh lau nước mắt, không trả lời.
Ánh nắng hôm nay thật chói chang.
Tôi bước nhanh hơn, muốn sớm tìm một chỗ râm mát, thì từ phía sau, bỗng gào lớn gọi tên tôi:
“Thẩm Thanh Đường, 26 tuổi! Vậy giờ có thể theo đuổi em không?”
Anh ta lại đang gì ?
Thật mất mặt.
“Không theo đuổi!”
Tôi nắm chặt túi xách, bước chân vội vàng, sợ rằng giây tiếp theo ta sẽ thực hiện màn chạy nước rút 800 mét.
17
Sau khi quay lại cuộc sống độc thân, tôi phải tự mình dậy lúc 6 giờ sáng để dắt Vượng Tài đi dạo.
Nhiều lúc, tôi thực sự mong rằng Lương Minh Viễn sẽ xuất hiện lại.
Hôm sau, tôi đi ngang qua quán của Hai.
Chú Hai gọi tôi lại: “Này, sao trước đây không bảo chồng cháu là Lương Minh Viễn? Thằng nhóc đó mấy năm trước là khách quen của , còn có thể giảm giá cho cháu.”
“Vài năm trước à?”
“Chắc khoảng sáu năm trước, trời ơi, thời gian trôi nhanh thật.”
Sáu năm trước, tôi còn chưa quen ta.
Thì ra người đàn ông này từ lâu đã biết ai là người nấu món ta ăn.
Chiều tối, tôi bị nhức đầu kinh khủng.
Tôi đến phòng khám để truyền nước.
Ngồi không cũng buồn chán, tôi chụp một tấm ảnh mu bàn tay đang cắm kim truyền và khoe lên mạng bộ móng mới .
Chưa đến một tiếng sau, đã có người đến thăm bệnh nhân.
Lương Minh Viễn cầm theo bình giữ nhiệt, ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Ánh sáng từ trần nhà hắt xuống sống mũi cao của , tạo thành một cái bóng nhỏ.
Tôi nghiêng khuôn mặt , chờ lên tiếng:
“Anh nấu cháo kê cho em. Em bị viêm họng, uống chút đồ lạt đi.”
“Sao biết em ở đây? Theo dõi em à?”
Lương Minh Viễn không vòng vo, thẳng:
“Anh có một tài khoản WeChat nhỏ, kết với em, thấy bài đăng của em.”
“Kết từ khi nào?”
“Ngay từ khi em bán món đầu tiên trên sàn giao dịch đồ cũ, chính là người mua.”
Tôi thật sự rất sốc, cũng rất ngại.
Thì ra cái hình tượng “vợ hiền” mà tôi dựng lên, ngay từ đầu đã biết rõ.
“Thế mà diễn giỏi nhỉ. Lần đó em còn phải trả thêm phí vận chuyển nữa, sớm thì em đã đưa tận tay rồi.”
“Uống cháo đi đã.”
Lương Minh Viễn mở nắp bình giữ nhiệt, múc một bát, thổi nhẹ rồi đưa cho tôi.
Tôi đói thật, chẳng khách sáo với nữa.
Anh đút từng thìa, tôi ăn từng thìa.
Xong bát cháo, vặn chặt nắp bình, vẫn không rời đi.
Tôi cũng chẳng biết gì, chỉ ngồi chai nước truyền trên đầu.
Lọ thuốc sắp nhỏ hết giọt cuối cùng.
Lương Minh Viễn gọi y tá rút kim.
Ra khỏi phòng khám, trời đã tối hẳn, trên trời đã thấy những vì sao.
“Vậy tôi đi đây, cảm ơn vì bát cháo.”
Tôi hít một hơi, trời đêm lành lạnh.
“Thanh Đường, bây giờ có thể theo đuổi em không?”
Anh ngốc này lại hỏi.
Tôi không trả lời, lập tức quay người chạy.
Tôi chạy, Lương Minh Viễn đuổi theo, chạy trước tôi, chặn đường tôi.
Tôi bật : “Tôi đã bảo không theo đuổi, mà vẫn theo.”
Đúng là đồ ngốc.
18
Người đàn ông 30 tuổi này, cách theo đuổi phụ nữ vẫn quê mùa như trước.
Chẳng qua ta biết mình gu thẩm mỹ kém, không tặng váy hay túi xách nữa.
Thay vào đó, đầu tư vào cửa hàng quần áo của tôi, gần như từ thiện miễn phí.
“Tôi thật nghĩ bị ngốc, không nhận ra là tôi chỉ nhắm vào tiền của sao?”
Lương Minh Viễn nắm chặt tay tôi, giữ trong lòng bàn tay .
“May mà em còn muốn nhắm vào tiền của , cũng vừa hay có tiền để em nhắm vào. Nếu không, chẳng có cơ hội nào để tiếp cận em cả.”
Tôi đỏ tai, lườm một cái.
Cậu này càng chuyện cảm càng chuyên nghiệp.
Một buổi chiều rất đỗi bình thường.
Tôi đi qua một góc phố, cờ gặp lại Lương Minh Viễn.
Anh mặc vest chỉnh tề, ôm trong tay một bó hoa hải đường to.
Tôi mỉm chào: “Chào buổi tối.”
Anh đưa bó hoa cho tôi.
Vừa mở ra, bên trong không phải một chiếc nhẫn kim cương to xấu xí, mà là một thỏi vàng sáng lấp lánh.
“Lần này, em thích kiểu gì, sẽ kiểu đó.”
Lương Minh Viễn lần này dùng vàng mồi nhử.
Thật là ranh mãnh.
“Nhưng dáng vẻ thích, thực ra tôi chẳng có.”
Tôi cúi xuống, vào mắt .
Anh ánh mắt đầy ý , khóe mắt toát lên sự chiều chuộng:
“Dù là màn cầu hôn ba năm trước hay hôm nay, ba năm sau, em thế nào thì vợ của Lương Minh Viễn chính là như , bởi vì người từ trước đến giờ chỉ là em, Thẩm Thanh Đường.”
Về sau, Thẩm Thanh Đường lại đăng trên mạng xã hội một cặp nhẫn cưới.
Bạn bè bình luận: “Gu thẩm mỹ của người mới đúng là tuyệt vời.”
Cô trả lời: “Thực ra vẫn là người cũ thôi, cũng có thể coi là người mới, người cũ mới mà.”
Ai mà ngờ , cặp vợ chồng đã kết hôn ba năm, đến năm thứ tư mới bắt đầu nhau.
— Hết —
Bạn thấy sao?