Cũng chu đáo phết.
Nếu Lương Minh Viễn đứng trước mặt tôi lúc này, chắc chắn tôi sẽ giả bộ kéo tay ấy, nhỏ giọng nũng nịu: “Ông xã, tốt với em quá!”
Xì, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ngán.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kiếm nhiều tiền hơn, sau đó ly hôn với ấy.
Như , tôi sẽ không cần gồng mình một người vợ dịu dàng nữa.
Nhưng nếu một ngày nào đó ấy phát hiện ra tôi không phải là người vợ hiền lành, tinh tế, thích nũng như vẫn tưởng, liệu có lập tức chán ghét tôi không?
Ngồi một mình ăn sáng, tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ về vấn đề này.
Điện thoại lại vang lên một tiếng báo.
Có tin nhắn từ người mua trên trang bán đồ cũ:
“Chào , mình muốn mua toàn bộ những món đang bán.”
Mẩu bánh mì trong miệng tôi rơi xuống, mắt tròn xoe.
Toàn bộ?
Người này đang sao?
Còn chưa kịp hỏi rõ, đối phương đã thanh toán thật.
Tôi liền ôm miệng kêu lên.
Trời ạ, lại gặp một chàng khờ khạo thứ hai.
“Cảm ơn đã ủng hộ. Yêu chụt chụt.”
Nếu người này không mắt mờ, thì cũng phải có sở thích kỳ lạ với đồ xấu.
Khách hàng này thậm chí không trả giá, mua hết sạch.
“Yên tâm nha, mình sẽ nhanh chóng gửi hàng cho , kèm thêm một số món quà nhỏ.”
Đối phương đã đọc tin, không trả lời thêm.
Mười phút sau, ta chỉ gửi một dấu hỏi.
“Bạn gọi ai là thế?”
Tôi cũng gửi một dấu hỏi:
“Dĩ nhiên là để tỏ ra thân thiện. Nếu muốn, tôi có thể gọi là ông chủ.”
“Vậy có thể cho tôi biết, tại sao lại bán những món đồ này không?”
Người đó lại hỏi.
Câu hỏi này tôi đã gặp vô số lần.
Nhưng đây là người đầu tiên đã thanh toán.
Vì , tôi quyết định trả lời thật lòng:
“Vì chúng đều là đồ của ‘chó liếm gót’ tặng, tôi không thích chút nào.”
Màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn.
Nhưng tôi đợi cả năm phút mà vẫn không thấy ta gửi gì thêm.
“Vậy thì không phiền ông chủ nữa. Ngày mai tôi sẽ gửi hàng đúng giờ nhé~”
“Được.”
5
Một tiếng sau, tôi định dắt Vượng Tài đi dạo cho tiêu cơm.
Nhưng điện thoại lại kêu.
Vẫn là tin nhắn từ người mua này.
“Bạn có thể gọi tôi là lần nữa không?”
Người này có vấn đề gì không chứ.
“Được thôi, ~”
Nhưng người trả tiền là thượng đế, gõ vài chữ thôi mà.
Gửi xong, ta không phiền tôi nữa.
Khi xuống lầu dắt Vượng Tài, tôi chợt nhớ ra rằng hình như mình chưa mua quà kỷ niệm ngày cưới cho Lương Minh Viễn.
Thế là tôi đến một khu chợ bán sỉ, vào một cửa hàng bán khăn quàng len thủ công, mua một chiếc khăn đỏ.
Để giữ gìn hình tượng người vợ hiền thục đảm đang, tôi đã tốn không ít công sức.
Chưa bao giờ chủ hỏi ấy đòi tiền, mỗi lần đều chờ ấy tự đưa.
Bởi một người thích vợ dịu dàng sẽ không thích một người vợ ham vật chất.
Nhưng tôi không vì tiền của thì còn vì cái gì, đẹp trai thì cũng không ăn mà.
Tôi cũng thường tặng những món đồ thủ công.
Như áo len hay khăn quàng, để thể hiện tôi khéo tay và quan tâm .
Nhưng hầu hết đều là tôi mua đồ rẻ ở chợ.
Thứ duy nhất tôi từng tự tay là một chiếc áo sơ mi cotton của ấy.
Chỗ cổ áo bị sờn, rách một lỗ.
Lẽ ra có thể vứt đi, Lương Minh Viễn lại nài nỉ tôi khâu lại cho .
Lần đó suýt nữa bị lộ.
Vì tôi khâu xấu quá, thoáng qua cứ tưởng có con rết bám trên đó.
May mà này thật thà không ra, còn khen tôi khâu chắc chắn.
Đúng là ngốc, ha ha ha.
Tôi không nhịn nhếch môi .
Bà chủ bán khăn quàng len thấy tôi đang vui, liền nhân cơ hội mời chào hàng mới:
“Cô ơi, mua cho trai phải không? Cô thử xem mũ đôi mới về của tôi nhé. Một đen một trắng, đội cặp rất đẹp.”
“Không cần đâu, giờ vẫn sớm mà, chưa cần đội mũ.”
“Mua cả ba cái, tôi giảm 20%!”
“Thế , lấy cho tôi cái túi nhé.”
6
Sáu giờ tối, vào giờ này thường ngày tôi đã ở nhà chờ Lương Minh Viễn về ăn tối.
Ngày thường ấy bận thì tôi nấu, cuối tuần ấy ở nhà thì ấy nấu.
Nhưng thật ra tôi chẳng biết nấu nướng gì, bữa nào ấy ăn ở nhà, đều là tôi mua sẵn từ nhà hàng bên ngoài.
Anh ấy khen tôi nấu ngon, tôi liền nhắn lại cho chủ quán:
“Ông xã cháu khen nấu ngon quá, sau này sẽ đặt hàng nhà suốt.”
“Được rồi, cảm ơn em nhé, chồng em có con mắt tinh đời thật đấy!”
Bề ngoài của tôi là giả, nội tâm cũng giả.
Nên suốt ba năm qua dù có cảm thật hay không, Lương Minh Viễn cũng không con người thật của tôi.
Bây giờ ấy đi công tác, tôi không cần phải giả vờ nữa.
Thế là tôi quay xe đi đến Nam Nhai.
Ở đây có một cửa hàng quần áo, là chỗ tôi đã dành dụm suốt một năm rưỡi để mua lại mặt bằng năm ngoái, hiện tôi là chủ cửa hàng và hai nhân viên.
Tôi vừa bước vào cửa hàng chưa bao lâu thì điện thoại reo.
Là Lương Minh Viễn gọi video.
Tôi sợ đến mức vội đứng dậy, chạy ra cửa.
“Alo, ông xã, có chuyện gì ?”
“Đường Đường, em đang gì ? Anh nhớ em quá.”
Trong video, ấy chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa ẩn ý , trông có vẻ hơi mệt vì chuyến đi dài.
“À… em đang đi dạo với mấy chị em .”
Tôi vội đặt điện thoại xuống, ra hiệu với Tiểu Triệu.
“Chào rể!” Cô bé nhanh nhẹn chào người trong màn hình.
“Tiền đủ không? Anh chuyển thêm cho em nhé, không đủ thì .”
Ôi trời, mới xa nhau bảy tám tiếng mà đã nhớ rồi, tôi là pin sạc của ấy à?
“Vâng, ông xã, .”
Nhưng may là ấy một câu mà tôi thích nghe: chuyển tiền.
Chuyện tôi mở cửa hàng quần áo nhất định không thể để ấy biết.
Dù sau này có ly hôn, với thu nhập từ cửa hàng, ít nhất tôi cũng không cần ở lại căn nhà rẻ tiền hay bị cúp điện nữa.
Tôi vốn không định về nhà.
Nhưng xem camera thấy chậu thức ăn của Vượng Tài trống trơn, nó đói đến kêu .
Con chó này thật tội nghiệp.
Khi tôi nhặt nó về, nó gần như đói đến mức chỉ còn lại lớp da bọc xương, tôi tưởng không cứu nổi, không ngờ sau vài tuần chăm sóc, nó đã béo lên.
Bác sĩ thú y bảo nên thường xuyên dẫn nó ra ngoài vận , thế là tôi với Lương Minh Viễn thay phiên nhau dắt chó đi dạo, sáng tôi không dậy , thường là ấy đi lúc sáu giờ sáng, tôi đi lúc sáu giờ tối.
“Vượng Tài, nếu có một ngày tôi muốn bỏ trốn, mày sẽ đi theo tao hay theo ấy?”
Tôi chỉ vào bức ảnh cưới to đùng trong phòng khách.
Người phụ nữ trong ảnh rõ ràng rất gượng gạo, vẫn cố tỏ ra hạnh phúc.
Chú chó không hiểu gì, chỉ vẫy đuôi, dùng đầu cọ vào tay tôi.
Tôi bật , xoa đầu nó.
7
Nửa đêm, khi tôi đang mơ màng thì bỗng nghe tiếng chuông cửa.
“Đing đong—”
Có người mở khóa vân tay, bước vào.
Tôi lập tức ngồi bật dậy, cuống cuồng mặc đồ ngủ.
Chân trần xuống giường, tôi cầm lấy chiếc dép.
Đầu óc lúc tối muộn thường khó tỉnh táo, vừa thấy Lương Minh Viễn, tôi thậm chí chưa kịp phản ứng.
“Anh… không phải đi công tác sao?”
Tôi trong bộ dạng tóc tai bù xù, mặt mày nhăn nhó, chẳng che giấu nổi, đứng trước mặt ấy.
“Đường Đường, sao em lại cầm dép trong tay?”
Đôi mắt phản chiếu rõ cảm , trông rất mệt.
“À… à… em mơ ngủ mà, về đột ngột em tưởng có trộm.”
Tôi vội vứt dép đi, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai, kéo thẳng vạt áo.
Cả phòng khách chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Anh tôi, không gì.
“Ông xã, sao ? Có chuyện gì à?”
Tôi hỏi cẩn thận, cố gắng thở nhẹ.
Trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện đi công tác giữa chừng lại quay về.
Chẳng lẽ… chuyện tôi mở cửa hàng bị phát hiện rồi?
Trong khi tôi đang lục lại những lời mình đã trong cuộc gọi video hôm nay, Lương Minh Viễn bỗng lên tiếng:
“Quà kỷ niệm cưới, em không thích sao?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác đứng yên.
“Thích chứ, rất thích.”
“Vậy nếu thích, tại sao lại bán đi? Hôm qua rõ ràng em rất vui, chẳng lẽ tất cả chỉ là giả vờ?”
Giọng khàn khàn, đầy mệt mỏi, từng từ như đang trách móc tôi.
Lương Minh Viễn đã biết rồi.
Nhưng ấy phát hiện từ khi nào?
Tôi với đâu có chung, sao biết bài đăng chỉ mình xem? Hơn nữa, tài khoản bán hàng trên trang đồ cũ tôi dùng một số khác…
Chẳng lẽ ấy chính là người mua hàng kia?
Nhưng địa chỉ IP đâu có trùng khớp.
Không đúng, hôm nay ấy đi công tác sang tỉnh khác.
Chết rồi!
8
“Anh…”
Trong ba phút im lặng này, tôi cố gắng nghĩ ra một lý do hợp lý để giải thích với rằng tôi dành cho không phải là giả, rằng tôi không cố ý bán những món quà tặng.
Nhưng tôi không tìm .
Tôi thật sự không thích một người vợ dịu dàng, và cuộc sống như cũng khiến tôi không còn lực để tiếp tục.
Đi cùng , tôi có xe, có nhà, có thể sống trong khu cao cấp. Tôi có thể đăng ảnh sống ảo tùy thích, check-in tại các địa điểm du lịch, bộ tịch như một quý bà sang chảnh.
Nhưng tôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không dám lớn, sợ thấy tôi xấu xí. Tôi không thể xem mấy video giải trí đơn giản, vì sợ nghĩ tôi tầm thường. Hàng ngày, tôi phải mặc những bộ váy lịch sự, dịu dàng mà bản thân chẳng hề thích, chỉ để hợp ý .
Bạn thấy sao?