Nghe , Gia Dung tò mò hỏi:
"Chị dâu, chị với Thẩm đi bệnh viện kiểm tra gì thế? Có vấn đề sức khỏe sao?"
Tôi mỉm trả lời thẳng:
"Không phải. Do tôi mãi chưa có thai nên chúng tôi quyết định thụ tinh nhân tạo. Hôm nay đi kiểm tra trước, nếu thuận lợi thì có khi năm sau tôi mẹ rồi."
Tôi vừa vừa xoa bụng, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng về bức tranh hạnh phúc của một gia đình ba người.
Gia Dung cứng đờ mặt, vẻ mặt tái xanh. Cô vội tìm cớ ra ngoài lấy nước.
Khi ta rời đi, tôi cũng thu lại nụ , khẽ hừ một tiếng, rồi đi thẳng đến văn phòng nhỏ của Lý Lục Tĩnh.
Trước khi đến công ty, tôi từng lo không thuyết phục Lý Lục Tĩnh.
Nhưng giờ thấy bị nhét vào không gian chật chội này, tôi càng tự tin vào kế hoạch của mình.
Cô ấy là kiểu người giống tôi, có tham vọng lớn trong sự nghiệp.
Khi Thẩm Mộc chiêu mộ về, hứa rằng đây chỉ là giai đoạn khởi đầu, sau này sẽ thăng tiến.
Nhưng hai năm trôi qua, công ty phát triển ổn định, mà vẫn chỉ là một thư ký.
Tệ hơn nữa, giờ lại có thêm Gia Dung.
Cùng là thư ký, nhận lương như nhau, người thì chẳng cần việc, kẻ lại bận rộn đến kiệt sức.
Nếu là tôi, tôi sẽ không có chút trung thành nào với một ông chủ như .
Và đúng như dự đoán, Lý Lục Tĩnh nghĩ giống tôi.
Khi tôi hỏi ấy có ý định đổi sếp không, còn thẳng thắn hơn:
"Có phải chị phát hiện ta ngoại với Gia Dung, muốn ly hôn và chia công ty không?"
Tôi :
"Tôi không cần công ty của ta. Tôi cần giúp tôi lôi kéo các nhân viên chủ chốt, để mở công ty riêng."
Kế hoạch của tôi là khiến công ty của Thẩm Mộc trở thành một vỏ bọc rỗng, giống như cách từng với công ty cũ của mình.
Trao đổi với người thông minh luôn tiết kiệm thời gian.
Lý Lục Tĩnh cũng đã chịu đủ cảnh ngộ hiện tại, nên đồng ý gián điệp cho tôi mà không do dự.
Điều kiện của là sau khi thành công, sẽ giữ chức phó tổng.
Tôi chưa kịp bàn kỹ chi tiết với Lý Lục Tĩnh thì Gia Dung gọi điện tìm tôi. Tôi giả vờ mình đang trong nhà vệ sinh để không bị nghi ngờ.
Khi tôi quay lại văn phòng của Thẩm Mộc, cũng đã họp xong và sẵn sàng ra ngoài cùng tôi.
Lúc đi, Gia Dung mắt đỏ hoe, trông như vừa khóc.
Thẩm Mộc chắn ngang tầm mắt tôi để che cho ta, vội vã dẫn tôi rời khỏi công ty.
Vì có người quen giúp đỡ, quá trình kiểm tra ở bệnh viện diễn ra rất nhanh dù phải thực hiện nhiều bước.
Trong lúc đó, điện thoại của Thẩm Mộc liên tục reo.
Anh viện cớ bận công việc để ra góc khuất nghe máy.
Nhưng qua biểu cảm dịu dàng và vẻ cưng chiều không giấu , tôi thừa biết đầu dây bên kia là Gia Dung.
Cô ta chắc chắn đang giận dỗi, cần Thẩm Mộc dỗ dành, và ta sẵn lòng điều đó.
Kết thúc kiểm tra, chưa kịp chờ lấy kết quả, ta đã viện lý do để rời đi trước.
Tôi cũng không ngăn cản – đúng như mong muốn của mình.
Tôi liên hệ với của mình và nhờ ấy đẩy nhanh quá trình xét nghiệm.
Cô ấy không biết trạng giữa tôi và Thẩm Mộc, nên còn rằng tôi quá nóng ruột.
Tuy nhiên, sau khi xem qua báo cáo của chúng tôi, ấy rằng trạng của Thẩm Mộc còn nghiêm trọng hơn của tôi.
Bạn tôi chỉ vào một kết quả kiểm tra và bảo rằng, Thẩm Mộc mắc chứng vô tinh bẩm sinh.
Không thể phủ nhận, kết quả này nằm ngoài dự đoán của tôi.
Hóa ra, không chỉ "cánh đồng xanh mướt" mọc trên đầu ta, mà ta còn đang "giả cha đứa trẻ" của ai khác?
Quá hoang đường, tôi không thể nhịn .
Bạn thấy sao?