Cô Vợ Đảm Chăm [...] – Chương 5

Cuối cùng, chuyển mục tiêu sang tôi.

 

"Chị dâu, để em giúp chị nướng đồ nhé. Em cũng nấu ăn khá tốt đấy."

Gia Dung nhiệt tự đề cử. Tôi cũng không có lý do từ chối, vì tôi đã no, nên nhường chỗ cho .

 

"Được thôi, em bắt đầu với hàu đi. Đặt hàu lên trước đã."

Tôi chỉ vào một thùng hàu to, béo và đầy đặn – nguồn "năng lượng" thích của cánh đàn ông.

 

Gia Dung thùng hàu, không biết nghĩ gì mà nụ trên mặt thoáng chốc cứng đờ.

 

Nhưng dưới ánh mắt tôi, vẫn cầm từng con hàu đặt lên vỉ nướng.

 

Tôi đứng bên cạnh, phụ trách rắc tỏi băm lên từng con hàu.

 

Ban đầu phối hợp rất tốt, đến con hàu thứ năm, Gia Dung bất chợt "ọe" một tiếng.

 

Tiếng ọe của như một nút bấm, mở ra chuỗi phản ứng dây chuyền.

 

Cô ọe liên tục, tiếng lớn đến mức nhóm đàn ông đang uống rượu cũng ngừng lại và quay đầu .

 

Không ngoài dự đoán, người phản ứng nhanh nhất chính là Thẩm Mộc.

 

Thẩm Mộc thành thạo rót một ly soda, đưa đến trước mặt Gia Dung, chỉ thiếu mỗi việc đút cho uống.

 

Gia Dung cũng phối hợp rất tự nhiên, dùng hai tay đỡ lấy ly nước đưa, từng ngụm nhỏ nhấm nháp.

 

Tôi lặng lẽ quan sát, biểu cảm bình thản như thể những gì họ là điều hiển nhiên.

 

Nhưng không phải ai cũng giữ bình tĩnh như tôi.

 

Ngoại trừ đám trẻ con không hiểu chuyện, những người còn lại đều mang vẻ mặt khó xử.

 

Đặc biệt là Hứa Mẫn – vợ của Hoàng Bách An – người cực kỳ ghét Gia Dung.

 

Ánh mắt Gia Dung như muốn bắn ra tia lửa.

 

Hứa Mẫn dường như muốn đứng về phía tôi, châm chọc không ngần ngại:

 

"Lão Thẩm, tôi biết với Gia Dung là em, em cũng phải giữ chừng mực chứ. Chị dâu đang ở đây kìa, không sợ chị ấy hiểu lầm à?"

Lời của Hứa Mẫn khiến Thẩm Mộc giật mình tỉnh ra.

 

Anh vội nhét ly nước vào tay Gia Dung, để tự cầm, rồi lấm lét tôi.

 

Và, như mọi khi, tôi còn chưa kịp gì, Gia Dung đã lên tiếng trước:

 

"Chị dâu, thật xin lỗi, chị đừng hiểu lầm em với lớp trưởng.

Dạo này em bị đau dạ dày, lớp trưởng chỉ thấy em khó chịu nên mới chăm sóc em nhiều hơn thôi."

 

Tôi gật đầu, giọng nhẹ nhàng:

 

"Em với Thẩm Mộc chỉ là em trong sáng, chị hiểu mà.

trai, ấy chăm sóc em, đó là điều nên ."

 

Lời tôi vừa dứt, mọi người đều ngơ ngác, không tin tôi lại dễ dãi đến thế.

 

Tôi tiếc nuối thêm:

 

"Chỉ tiếc là em bị đau dạ dày, không ngửi mùi hải sản tanh. Thôi, để chị tự nướng tiếp. Em qua kia nghỉ đi."

Vẻ mặt tôi đầy tiếc nuối, như thật sự buồn vì mất đi một người phụ giúp.

 

Do cảm giác tội lỗi, Thẩm Mộc đề nghị cùng tôi nướng đồ.

 

Tôi vui vẻ đồng ý, nướng cho hai mẻ hàu đầu tiên – khoảng hơn 30 con.

 

Tôi còn nướng thêm tôm, thận, hẹ – tất cả đều là những món "tăng cường sức khỏe".

 

Tôi ăn hết sạch.

 

Cuối cùng, khi quá no và cầu xin tha, tôi mới tiếc nuối dừng lại.

 

Cả buổi tối, tôi ngồi bên bếp nướng, người ám đầy mùi than và đồ ăn.

 

Tôi với Thẩm Mộc muốn đi ngâm suối nước nóng.

 

Anh đã uống hơi nhiều, mắt lờ đờ, tay ôm eo tôi, muốn đi cùng.

 

Gia Dung cuống lên, vội vàng nhắc:

 

"Lớp trưởng, uống rượu rồi không nên ngâm suối nóng đâu!"

Tôi vỗ nhẹ đầu Thẩm Mộc, như vỗ đầu một chó:

 

"Đúng rồi, , về phòng đợi em đi. Em tắm xong sẽ về ngay."

Tôi cố ngâm mình trong suối nước nóng hơn một tiếng đồng hồ. Khi trở lại phòng, Thẩm Mộc đã gần như tỉnh rượu.

 

Anh tắm xong, nằm trên giường chờ tôi, ánh mắt đầy khát khao vì nhu cầu chưa thỏa mãn.

 

Tôi vừa nằm xuống giường, lập tức ôm chầm lấy tôi. Tôi đẩy ra, ngáp dài:

 

"Đừng quậy nữa, hôm nay em mệt cả ngày rồi. Đêm nay tha cho em, mai em còn phải dậy sớm."

 

"Vợ ơi, thế phải sao đây? Một lần thôi, không?"

 

Anh rúc đầu vào vai tôi, khẽ cọ cọ và hôn lên tai tôi.

 

Tôi lại đẩy ra, kéo chăn đắp lên người, quay lưng lại, tỏ vẻ khó chịu:

 

"Tự giải quyết đi. Em mệt muốn chết rồi, đừng phiền."

Nói xong, tôi không lo Thẩm Mộc sẽ ép buộc mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...