Cô Vợ Đảm Chăm [...] – Chương 4

 

Tôi ấm ức, mắt đỏ hoe, họ rưng rưng:

 

"Anh ơi, sao ? Anh không tin nhân cách của em sao? Làm sao em có thể đẩy người khác ?

Cô ấy chỉ muốn giúp em xách vali, em không đồng ý, ấy cố kéo rồi tự mất thăng bằng suýt ngã thôi.

 

Hơn nữa, vừa rồi em cũng suýt ngã mà. Sao chỉ quan tâm ấy? Nhìn vào, người ta tưởng ấy mới là vợ !"

 

Ai chẳng biết diễn trò như trà xanh cơ chứ?

 

Tôi có miệng, cũng không phải trẻ lên ba, sao mà giải thích không rõ.

 

Nghe tôi , cuối cùng Thẩm Mộc nhận ra mình đã trách oan tôi.

 

Anh cũng nhận ra khoảng cách giữa và Gia Dung đang quá mức ám muội.

 

Anh vội trở về bên tôi, tôi đầy quan tâm:

 

"Vợ ơi, vừa rồi em không bị ngã chứ?"

Tôi lạnh trong lòng:

 

Khi nào có lợi thì gọi là "Y Linh", khi chột dạ lại gọi "vợ ơi".

 

Gia Dung lập tức xen vào, giọng như oan ức:

 

"Chị dâu, thật sự xin lỗi.

Nếu không phải tại em cứ đòi xách vali thì chúng ta đã không suýt ngã rồi.

 

Chị đừng giận lớp trưởng nhé.

 

Vừa rồi ấy lo lắng cho em, chỉ vì luôn coi em là em thôi mà."

 

Cô ta còn diễn cảm thấy lòng tôi đau, trông như một hiểu chuyện, khéo léo "vì hòa khí".

 

Chẳng trách Thẩm Mộc ta với ánh mắt đầy xót xa, đúng là một "người tốt".

 

Bây giờ ta đã xin lỗi, nếu tôi tiếp tục không buông, sẽ bị cho là nhỏ mọn.

 

Tôi sẽ đi đường đối thủ không ngờ tới, để ta không còn đường mà đi.

 

Tôi lập tức nắm tay Gia Dung, vô cùng thân thiết :

 

"Cũng không phải lỗi của em. Biết trước em muốn giúp, chị đã không giành rồi. Chị không giành, thì đâu có chuyện gì xảy ra, đúng không?"

Tôi không đi theo lối mòn, khiến Gia Dung bất ngờ.

 

Lời tôi khiến ta không biết tôi vô hay cố ý, sắc mặt thoáng chột dạ.

 

Không chỉ Gia Dung, mà cả Thẩm Mộc cũng bối rối.

 

Hai người họ lén lút liếc nhau một cái, rồi vội vã dời ánh mắt.

 

Tôi giả vờ không thấy, lặp lại câu hỏi:

 

"Em thấy chị đúng không?"

Gia Dung miễn cưỡng giữ nụ , đáp lắp bắp:

 

"Đúng... đúng ạ."

Tôi tươi:

 

"Phải không? Chị cũng nghĩ thế. Lần sau em đừng giành nữa, muốn gì thì cứ với chị. Em là em nhận nuôi của Thẩm Mộc mà, chị sẽ nhường em, không để em thiệt đâu."

Nói xong, tôi đưa vali cho Gia Dung:

 

"Vì em muốn giúp, phiền em xách hộ lần này nhé."

"Không phiền."

Gia Dung đành phải cầm vali, nụ ngày càng gượng gạo không thể từ chối.

 

Thẩm Mộc định lên tiếng, tôi không cho cơ hội.

 

Tôi khoác tay , dịu dàng :

 

"Anh , vào bếp giúp em đi. Nguyên liệu nhiều quá, một mình em xử lý không xuể."

Nói rồi, tôi kéo đi, không cho cơ hội từ chối.

Tôi cứ nghĩ sau chuyện vali, Gia Dung sẽ nhận ra tôi không dễ đối phó và ngoan ngoãn hơn.

 

Nhưng không, ta giống như một con gián không thể đập chết, dai dẳng mãi.

 

Khi đàn ông bận rộn uống rượu trò chuyện, phụ nữ bận chăm con, cho chúng ăn.

 

Chỉ còn tôi và Gia Dung là "hai người rảnh rỗi".

 

Khác biệt là hôm nay tôi chịu trách nhiệm nướng đồ.

 

Tôi ngồi trước bếp nướng, vừa nướng vừa ăn, phần còn lại bảo mọi người tới lấy, cũng coi như tận hưởng sự nhàn nhã.

 

Gia Dung ban đầu giúp chăm trẻ, không dỗ bé một tuổi, cũng không hòa hợp với trẻ năm tuổi.

 

Tụi nhỏ đều xa lánh ta, khiến rơi vào huống bối rối.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...