Cô Vợ Đảm Chăm [...] – Chương 3

Ánh mắt ấy Gia Dung gần như tóe lửa.

 

"Để ý gì? Vợ à, có ai khó em không?"

Tôi không biết từ khi nào Thẩm Mộc đã đến gần, thân mật khoác vai tôi và kéo tôi vào lòng.

 

"Chị dâu có chỗ dựa, bọn em nào dám ức hiếp chị ấy chứ. Lớp trưởng, đừng oan uổng bọn em nhé."

Tôi chưa kịp gì thì Gia Dung đã phản bác với vẻ không phục, lập tức thu hút sự ý của Thẩm Mộc.

 

Nụ trên mặt ấy trở nên sâu hơn, thậm chí có chút cưng chiều, là một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy trước đây.

 

"Cô gan lớn như , có gì mà không dám ? Hôm nay bếp trưởng là vợ tôi, đừng có vợ tôi giận bỏ đi, nếu không thì phải thay vào bếp đó."

Thẩm Mộc như thể đang bảo vệ tôi, ánh mắt lại dính chặt vào Gia Dung.

 

Gia Dung giả vờ bộ định giơ nắm tay đánh ấy:

 

"Quá đáng rồi đấy lớp trưởng, đang chị dâu nhỏ nhen à?"

"Vợ à, tuyệt đối không có ý đó đâu, em đừng nghe nhóc này ly gián."

Thẩm Mộc phối hợp với Gia Dung, nhanh chóng chuyển chủ đề sang tôi.

 

Tôi bình thản , mỉm dịu dàng, vô cùng thông cảm mà lắc đầu:

 

"Anh và em còn không hiểu nhau sao?"

Sau đó tôi đổi chủ đề:

 

"Mọi người đến đông đủ rồi, hay là mình phân chia phòng trước đi."

Biệt thự có ba tầng: tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai có ba phòng, tầng ba có hai phòng.

 

Cuối cùng, ba phòng ở tầng hai phân cho ba gia đình có con nhỏ, còn tôi, Thẩm Mộc và Gia Dung ở tầng ba.

 

Lần này, chúng tôi chỉ mang theo một vali 20 inch, trong khi Gia Dung một mình lại mang theo vali 27 inch.

 

Biệt thự không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ.

 

Khi chúng tôi chuẩn bị lên lầu, Thẩm Mộc thấy Gia Dung khó khăn kéo vali của mình.

 

Anh định giúp do dự khi thấy tôi đứng cạnh.

 

Ba năm hôn nhân đã khiến tôi hiểu rõ ánh mắt của .

 

Tôi thoải mái đáp lời:

 

"Anh , giúp ấy một chút đi."

Thẩm Mộc như chỉ chờ câu này, nghe xong liền vội vàng bước đến chỗ Gia Dung.

 

"Trong này có gì mà nặng ?"

Anh nhấc thử vali, phát hiện nó không nhẹ, tò mò hỏi.

 

Gia Dung giọng nũng nịu đáp:

 

"Một vài món đồ chơi trẻ con và quà tặng cho mọi người. Em đã chọn rất lâu đấy."

Cô quay sang tôi, tươi :

 

"Chị dâu, lần này em cũng mang quà cho chị. Lát nữa em đưa, hy vọng chị sẽ thích."

Tôi mỉm đáp lại, chân thành:

 

"Chỉ cần là quà, chị đều sẽ thích."

"Ôi, chị dâu, chị thật khách sáo."

Gia Dung nhẹ nhàng, vẻ ngoài trông hiền lành tôi cảm thấy ta đang giấu dao sau nụ .

 

Thẩm Mộc xách vali của đi trước, tôi đi giữa, Gia Dung đi sau cùng.

 

Thấy tôi đang cầm vali 20 inch, Gia Dung nhiệt đề nghị giúp.

 

Cô nắm tay vào vali của tôi, nhỏ giọng :

 

"Chị dâu, lớp trưởng đã giúp em, vali của chị nhỏ hơn, để em mang giúp."

Tôi nhẹ nhàng từ chối:

 

"Không cần đâu, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, không nặng lắm."

Nhưng Gia Dung không từ bỏ, cố kéo vali.

 

Bị kéo mạnh, tôi suýt mất thăng bằng trên bậc thang, may mà kịp vịn vào tay vịn nên không bị ngã.

 

Đến lúc này tôi hơi khó chịu, định lên tiếng, thì Gia Dung bỗng buông vali, giả vờ hét lên và loạng choạng lùi vài bước xuống cầu thang.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Mộc từ trên tầng ba lao xuống, gọi lớn:

 

"Gia Dung!"

Anh chạy nhanh tới kiểm tra, thấy Gia Dung không bị thương, sắc mặt tái nhợt mới dần dịu lại.

 

Nhưng lúc này, tư thế hai người họ... chỉ còn thiếu ôm nhau nữa thôi.

 

Chưa dừng lại ở đó, Thẩm Mộc quay đầu, trách tôi:

 

"Y Linh, chuyện gì ? Sao em lại đẩy người ta?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...