Cô Vợ Đảm Chăm [...] – Chương 2

Sau khi biết trạng của tôi, với mẹ chồng rằng chuyện sinh con hãy thuận theo tự nhiên.

 

Nếu tôi không thể mang thai, chúng tôi có thể chọn sống mà không sinh con.

 

Anh còn , chúng tôi đều có thu nhập cao, sau này về hưu cũng sẽ có khoản tiết kiệm đáng kể, không cần lo lắng về chuyện dưỡng già.

 

Khi nghe , tôi thực sự cảm .

 

Vì thế, tôi đã cố gắng một thời gian để mang thai.

 

Tôi cố uống hết những bát thuốc Đông y đắng đến buồn nôn.

 

Dù công việc bận rộn, tôi vẫn thường xuyên xin nghỉ để đến bệnh viện.

 

Nhưng đến khi sự nghiệp của tôi bước vào giai đoạn quan trọng, tôi phải thêm giờ liên tục, không còn thời gian để đi bệnh viện. Chuyện chăm sóc sức khỏe để sinh con cứ thế dở dang.

 

Sau đó, chồng tôi không nhắc đến chuyện này trước mặt tôi nữa.

 

Cho đến gần đây, tôi phát hiện lén lút tìm hiểu kiến thức về trẻ sơ sinh, trong giỏ hàng mua sắm còn xuất hiện nhiều sản phẩm dành cho trẻ nhỏ.

 

Khi đi trên đường, gặp những đứa trẻ đáng , thường chúng lâu hơn và mỉm ngốc nghếch như một người cha đầy tự hào.

 

Anh bắt đầu bỏ thuốc, tập thể dục và trọng đến vẻ bề ngoài.

 

Anh đi sớm về muộn hơn trước, và tần suất công tác ngày càng tăng.

 

Tất cả những dấu hiệu đó đều cho thấy, đang có vấn đề.

 

Nhưng che giấu không khéo, để lộ vô số sơ hở.

 

Tuy nhiên, tôi vẫn bình tĩnh, không hỏi hay dò xét.

 

Chuyện không có bằng chứng, hỏi cũng chỉ rắn cỏ.

Ba năm hôn nhân giúp tôi quen với bè của chồng.

 

Tôi và vợ của mấy ấy cũng khá hợp nhau, chúng tôi hẹn gặp mỗi tháng một lần để gắn kết cảm.

 

Cuối tuần này là ngày đã hẹn.

 

Cả nhóm đi đến một làng suối nước nóng, một biệt thự để chơi một ngày một đêm.

 

Vợ chồng tôi thường đến sớm trong các cuộc hẹn, lần này cũng không ngoại lệ, chúng tôi là cặp đầu tiên có mặt.

 

Biệt thự có 5 phòng, nhóm chúng tôi gồm 4 cặp đôi, chỉ có vợ chồng tôi là chưa có con, ba cặp còn lại đều dẫn theo con nhỏ.

 

Chúng tôi để hành lý ở phòng khách, chờ mọi người đến đông đủ mới phân phòng.

 

Hôm nay có kế hoạch tổ chức tiệc nướng, quản gia biệt thự đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh.

 

Tôi vào bếp xử lý nguyên liệu, còn chồng tôi thì ra sân dựng bếp nướng và nhóm lửa than.

 

Chúng tôi phân công nhau việc, mỗi người bận rộn một việc.

 

Ba cặp đôi còn lại đến cùng lúc.

 

Tôi từ bếp bước ra, thấy họ vừa đi vừa từ cửa bước vào, biệt thự lập tức trở nên náo nhiệt.

 

Khi cặp đôi cuối cùng vào nhà, tôi thấy họ quay đầu chuyện với ai đó ở bên ngoài.

 

Chẳng phải đã đủ người rồi sao? Có gọi thêm ai khác đến không nhỉ?

 

Rất nhanh, tôi đã biết câu trả lời.

 

Một người phụ nữ trông hơi quen bước vào cuối cùng, khuôn mặt rạng rỡ.

 

Nhưng khi thấy tôi, nụ của ấy thoáng chững lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

 

Lúc này, một người lên tiếng:

 

"Y Linh, để tôi giới thiệu nhé. Đây là Gia Dung, cùng lớp cấp ba với bọn tôi. Cô ấy vừa mới về nước, lại vào ở công ty của Lão Thẩm. Gần đây tâm trạng ấy không tốt lắm, nên bọn tôi rủ ấy đi cùng tụi này để đổi gió. Chắc không ngại chứ?"

Người là Hoàng Bách Ân, còn "Lão Thẩm" mà ta nhắc tới chính là chồng tôi, Thẩm Mộc.

 

Bạn bè ấy đều là cùng lớp cấp ba.

 

Anh ta giới thiệu Gia Dung một cách thản nhiên, tôi đáp lại bằng một nụ , thể hiện sự chào đón.

 

Chuyện tôi có "ngại" hay không, nếu họ quan tâm, hẳn đã thông báo trước với tôi rồi.

 

Tôi chợt nhớ ra vì sao cảm thấy ấy quen.

 

Trong ảnh tốt nghiệp cấp ba của Thẩm Mộc, tôi đã thấy ấy. Trong bức ảnh, họ đứng sát cạnh nhau.

 

Gia Dung nhẹ nhàng , giọng như đang nũng:

 

"Bách Ân, đừng khen tôi là đại mỹ nhân trước mặt chị dâu như thế, chị dâu còn xinh đẹp hơn tôi nhiều, tôi ngại đấy."

Nói xong, ấy quay sang tôi với vẻ mặt đầy áy náy:

 

"Chị dâu, ấy chỉ thôi, chị đừng để ý nhé."

Lại là chuyện "để ý"?

 

Sao ai cũng nghĩ tôi sẽ để ý những chuyện nhỏ nhặt này?

 

Nếu phải đến "để ý", tôi cảm thấy vợ của Hoàng Bách Ân có vẻ còn để ý hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...