Cô Vợ Đảm Chăm [...] – Chương 13

Ngày Gia Dung sinh, bên cạnh ta không có bất kỳ người thân nào, chỉ có các y tá chăm sóc.

 

Đây đúng là diễn biến mà tôi không ngờ tới, tôi lại rất hài lòng khi thấy điều đó.

 

Sau khi nhận báo cáo DNA của đứa bé và Thẩm Mộc, tôi càng vui hơn.

 

Chiếc "mũ xanh" này giờ đây đã gắn chặt trên đầu Thẩm Mộc, không thể nào tháo xuống .

 

Tới tối, tôi mới đến phòng bệnh của Gia Dung.

 

Cô ta đã tỉnh dậy một lúc, đang nổi cáu với y tá vì không có ai chăm sóc. Thậm chí, ta còn từ chối cho con bú, mặc kệ lời khuyên của y tá.

 

Khi thấy tôi đến, Gia Dung lập tức khóc lóc kể khổ với tôi, trước mặt y tá còn phàn nàn rằng dịch vụ không chu đáo, đòi khiếu nại họ.

 

Y tá tức đến đỏ cả mặt, cũng không phản kháng, vì họ không phải nhân viên phục vụ.

 

Tôi để y tá rời đi trước, rồi kiên nhẫn dỗ dành Gia Dung. Mãi một lúc sau, ta mới nguôi ngoai và chìm vào giấc ngủ.

 

Tôi đứa trẻ nhăn nheo mới chào đời. Khuôn mặt nhỏ bé chưa rõ nét giống ai hơn.

 

Lúc này, Thẩm Mộc mới thong thả đến. Thấy trong phòng chỉ có mình tôi, ta cau mày hỏi mẹ mình đâu.

 

Tôi giả bộ không biết và lắc đầu, không muốn dính líu vào chuyện giữa họ.

 

Thẩm Mộc mặt mày u ám ra ngoài gọi điện, rồi quay lại với tôi rằng mẹ ta kêu đau lưng, không thể đến bệnh viện trông Gia Dung, bây giờ chỉ có tôi hoặc ta ở lại .

 

Tôi hỏi sao không gọi bảo mẫu? Thêm tiền, bảo mẫu sẽ sẵn sàng đến ngay.

 

Thẩm Mộc trả lời rằng mẹ ta đã sa thải bảo mẫu rồi.

 

 

Có vẻ như việc không có đứa cháu trai mà bà mong mỏi đã khiến mẹ chồng không hài lòng với Gia Dung.

 

Thật không ngờ, hóa ra mẹ chồng tôi cũng trọng nam khinh nữ như .

 

May mắn thay, tôi sắp thoát khỏi cảnh này.

 

Không còn cách nào khác, tôi không muốn ở lại qua đêm, nên đành giao nhiệm vụ này cho "người cha bất đắc dĩ" – Thẩm Mộc.

 

Mặc dù nam nữ khác biệt, họ là " em", có gì đâu mà ngại.

 

Tôi vẫn diễn tròn vai, giả vờ xin lỗi và rằng khách sạn hôm nay bận rộn, lại có nhân viên nghỉ phép nên tôi phải trực ca đêm.

 

Thẩm Mộc không có ý kiến gì, thậm chí còn mong tôi rời đi để ta có thể thoải mái chăm sóc "con cưng".

 

Mẹ chồng không thích đứa trẻ là con , Thẩm Mộc thì lại rất hài lòng.

 

Một tuần sau, Gia Dung xuất viện.

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn cho ta một trung tâm chăm sóc sau sinh, mẹ chồng lại không cần lãng phí tiền, cứ ở nhà tĩnh dưỡng là .

 

Gia Dung chỉ biết tức giận mà không dám phản kháng.

 

Với tư cách là phụ nữ, tôi hiểu nỗi khổ của một sản phụ. Nếu không ở trung tâm chăm sóc sau sinh, tôi ngay một bảo mẫu chuyên nghiệp về chăm sóc ta.

 

Thẩm Mộc vì thế rất cảm , khen tôi tốt bụng, đối xử tử tế với "gia đình" ta.

 

Mẹ chồng tôi cũng không ngớt lời khen tôi hiểu chuyện, rằng Thẩm Mộc lấy tôi là nhờ tổ tiên phù hộ, sau này bà chắc chắn sẽ dặn ta đối xử tốt với tôi.

 

Ha, tôi chỉ hy vọng sau này bà vẫn còn nghĩ như .

 

Thông thường người ta chỉ cần một tháng ở cữ, tôi bảo mẫu cho Gia Dung tận 40 ngày.

 

Tôi muốn đảm bảo ta hồi phục thật tốt, đủ sức khỏe để đối mặt với cơn bão sắp tới.

 

Tôi bắt đầu viện cớ bận rộn với công việc, giảm thời gian về nhà và chuyển đến khách sạn ở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...