Cô Vợ Đảm Chăm [...] – Chương 11

Hôm đó, tôi về nhà và chứng kiến một "vở kịch lớn."

 

Gia Dung thì sụp đổ cảm , Thẩm Mộc tức giận vì bất lực, mẹ chồng thì xót xa đau lòng.

 

Ba người, mỗi người một vai diễn.

 

Tôi cũng phối hợp, ánh mắt đầy nghi ngờ đảo qua họ, ngơ ngác hỏi:

 

"Chuyện gì ?"

Lời tôi như bật công tắc, khiến Gia Dung bật khóc nức nở.

 

Thẩm Mộc kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng :

 

"Vợ à, Gia Dung mang thai rồi, là con của trai cũ ấy."

 

"Cái gì? Có thai?"

 

Tôi cố nâng cao giọng để thể hiện sự kinh ngạc.

 

Thẩm Mộc lập tức bịt miệng tôi, ra hiệu nhỏ tiếng vì tâm trạng Gia Dung đang không ổn định.

 

Tôi gật đầu, ta mới buông tay. Tôi phải cố nén ý định muốn khử trùng miệng mình, tiếp tục hỏi:

 

"Vậy định xử lý đứa trẻ thế nào? Tìm lại trai cũ để tái hợp sao?"

Thẩm Mộc đáp:

 

"Cô ấy không muốn, sẽ tự mình sinh và nuôi con, mẹ đơn thân."

Tôi nhíu mày:

 

"Thế thì không . Làm mẹ đơn thân đâu có dễ dàng? Cô ấy bốc đồng, sao cũng bốc đồng theo? Nếu không muốn tái hợp thì đừng giữ lại đứa trẻ."

Thẩm Mộc phản đối:

 

"Em nhẫn tâm sao? Đó là một sinh mạng, sao có thể bỏ là bỏ?"

Tôi nhạt trong lòng, giọng lớn hơn:

 

"Nhẫn tâm? Anh không biết mẹ đơn thân khổ thế nào à? Cô ấy bốc đồng, gia đình không thể để ấy hành cảm tính. Sau này, ấy sẽ hối hận."

Thẩm Mộc tôi, cương quyết:

 

"Em đã chúng ta là gia đình. Nếu ấy có chúng ta giúp đỡ, sau này ấy có hối hận, sẽ đứng ra chịu trách nhiệm."

Tôi gần như cảm trước " cảm em" sâu đậm của Thẩm Mộc. Máu mủ ruột rà chắc cũng không bằng.

 

Tôi lấy danh nghĩa chị dâu để chuyện thẳng thắn với Gia Dung.

 

Ban đầu ta vẫn dè dặt với tôi. Nhưng khi biết tôi không phản đối việc ta giữ lại đứa trẻ, ta lập tức thả lỏng phòng bị.

 

Cô ta đứa trẻ này là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng.

 

Có con rồi, ta tin rằng cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt đẹp.

 

Tôi gật đầu tán thành.

 

Đúng , đứa trẻ này đối với tôi cũng là một món quà tuyệt vời.

 

Nếu không có nó, có lẽ tôi vẫn đang bị Thẩm Mộc che mắt.

 

Chúng tôi bất ngờ đạt sự đồng thuận kỳ lạ về vấn đề này:

 

Cả hai đều mong đứa trẻ chào đời thuận lợi, khỏe mạnh.

Vì lo lắng mẹ chồng không chăm sóc Gia Dung chu đáo, tôi đặc biệt một bảo mẫu có chứng nhận dinh dưỡng, chuyên lo ba bữa ăn hàng ngày cho ta.

 

Tôi còn khuyên Gia Dung đừng đi nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, muốn mua gì cứ thoải mái quẹt thẻ của Thẩm Mộc.

 

Gia Dung hưởng thụ sự quan tâm của tôi mà không chút áy náy, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng gần gũi. Cô ta thậm chí thường xuyên dính lấy tôi, buổi tối còn thích ngủ chung với tôi, đẩy Thẩm Mộc ra khỏi phòng ngủ chính, phải ở tạm phòng khách.

 

Tôi hoàn toàn hài lòng với điều này. Chúng tôi đều mang những toan tính riêng.

 

Thẩm Mộc thì vui vẻ hưởng thụ.

 

Anh ta bụng bầu của Gia Dung ngày một lớn, trên mặt lộ rõ ánh sáng của "người cha". Anh ta đặc biệt thích sờ bụng ta để cảm nhận thai nhi chuyển .

 

Có lúc tôi trêu rằng ta như cha ruột của đứa bé, quý trọng nó đến .

 

Mỗi lần nghe tôi thế, Thẩm Mộc lại bối rối, sau nhiều lần tôi cố cợt, ta trở nên táo bạo hơn, thậm chí úp mở rằng sau này muốn đứa trẻ gọi mình là "bố nuôi".

 

Hừ, tôi nghĩ ta chỉ muốn cha ruột của đứa trẻ thôi.

 

Về cách sống kỳ dị trong nhà tôi, lúc đầu bảo mẫu ở cùng còn sững sờ, đến mức không kiểm soát nét mặt.

 

Nhưng thấy nhiều rồi, bảo mẫu cũng quen, không còn cảm thấy bất ngờ.

 

Một thời gian sau, ánh mắt của bảo mẫu tôi bắt đầu mang theo sự đồng cảm.

 

Rõ ràng là khi tôi không có ở nhà, Gia Dung và Thẩm Mộc đã chuyện quá đà, để bảo mẫu chứng kiến những cảnh không nên thấy.

 

Điều này càng khiến tôi hài lòng.

 

Tôi cũng không quên chuyện Gia Dung còn có một gã nhân khác. Tôi thám tử tư theo dõi ta, và quả nhiên, Gia Dung mang lại cho tôi không ít "bất ngờ".

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...