Tôi quay lại việc ở đoàn ca múa. Đầu tiên là ví tiền trong phòng thay đồ biến mất, rồi có người thả sâu vào bình nước của tôi.
Sau đó là bộ đồ biểu diễn của tôi bị bung chỉ, suýt chút nữa ảnh hưởng đến buổi biểu diễn.
Đoàn trưởng tức giận, gọi tôi lên chuyện:
“Liễu Ánh, tôi biết dạo này nhà có chuyện, đoàn đã rất ưu ái rồi. Bây giờ việc không tập trung, là do có chút thành tích liền tự mãn, hay còn lý do gì khác?”
Không có bằng chứng, tôi đâu thể chỉ trích người khác vô cớ .
Tôi điềm đạm đáp:
“Xin lỗi đoàn trưởng, chắc do phòng thay đồ đông người nên xảy ra sơ suất. Cũng là lỗi của tôi không trông chừng đồ biểu diễn cẩn thận. Tôi đề nghị nên quản lý tập trung đồ diễn để tránh ảnh hưởng buổi biểu diễn.”
Vở ca múa này rất quan trọng với cả đoàn, đoàn trưởng đồng ý.
Tối hôm đó sau buổi diễn, tôi gom hết trang phục diễn của mọi người, cất vào tủ trong phòng đoàn trưởng.
Ai ngờ, đèn phụt tắt — cả đoàn mất điện.
Tôi lần mò ra ngoài, định về nhà luôn, thì một bàn tay bịt chặt miệng tôi. Sau đó, tôi ngất lịm.
Tôi tỉnh lại nhờ lưỡi của Đại Hoàng liếm mặt.
Tôi đang nằm trước cổng nhà, trời đã về khuya, trăng sáng treo trên cao. Toàn thân đau nhức, quần áo thì bị xé rách.
Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra — cảm giác bất lực tràn ngập trong đầu, muốn khóc mà không khóc nổi.
Trong phòng vẫn còn ánh đèn, tôi thấy bóng dáng Trần Diễn Sinh trằn trọc trên giường đất, chắc chắn là đang chờ tôi.
Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Đại Hoàng đi vòng quanh tôi, rên khe khẽ như muốn an ủi.
Tôi không biết phải sao. Có lẽ, tôi không nên bướng như , không nên đối đầu với họ. Cuộc sống tốt đẹp… bị tôi hủy hoại rồi.
“Vợ ơi?” – Cánh cửa hé mở, một bóng đen chậm rãi bò ra, giọng khản đặc vang lên:
“Là em hả, vợ?”
Đại Hoàng vẫy đuôi chạy lại. Tôi không dám Trần Diễn Sinh, phản xạ đầu tiên là muốn bỏ chạy.
“Liễu Ánh!” – Anh gào lên – “Nếu em bỏ chạy, để phải đứng dậy đuổi theo… thì chân sẽ hỏng thật đấy! Em muốn thấy như sao?!”
Đôi chân còn đang trong giai đoạn hồi phục, chưa thể chịu lực. Anh còn muốn sống tiếp, muốn cùng tôi bước tiếp.
“Nghe lời, quay lại đi. Em không đỡ , sao leo lên giường ?”
Tôi đứng khựng lại. Đại Hoàng kéo góc áo tôi, kéo tôi quay lại.
11
Thấy bộ dạng tôi lúc này, hai hàng lông mày rậm của Trần Diễn Sinh nhíu chặt lại, hai tay siết chặt thành nắm , móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Là ai?” – Rất lâu sau, mới khàn khàn bật ra một chữ đầy giận dữ.
Lúc đó, nước mắt tôi mới trào ra ào ạt. Tôi không biết là ai.
Tôi không biết là thím hai của Trần Diễn Sinh sai người tôi để trả thù, hay là Xuân Lệ và Tú Hồng trả đũa vì tôi thay thế họ.
Người duy nhất tôi có thể loại trừ là bố và mẹ kế. Họ ghét tôi, đúng. Nhưng họ còn trông mong kiếm lợi từ tôi. Nếu tôi và Trần Diễn Sinh ly hôn, họ chẳng gì cả.
Việc không có lợi, họ sẽ không .
Trần Diễn Sinh liên tục vỗ về an ủi tôi. Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, gọi cả bố tôi và mẹ kế đến nhà.
“Tôi muốn ly hôn. Phiền hai người đưa con về, trả lại sính lễ cho tôi.”
Trần Diễn Sinh rất bình tĩnh, cũng rất cương quyết.
Bố mẹ tôi cuống quýt:
“Sao lại thế? Không phải đang tốt đẹp lắm sao?”
Tôi uất ức bật khóc, tay tác mô tả bị người ta xé quần áo.
Dù tôi đã bị đánh thuốc mê, cảm giác đau đớn thì không hề mất đi.
Mẹ kế tôi lập tức hiểu ra:
“Ai ?!”
Trần Diễn Sinh tựa vào tường, nét mặt đầy nghiêm trọng:
“Vì chuyện chia nhà, gia đình tôi đã sớm có ác cảm với chúng tôi. Còn bên đồng nghiệp của Liễu Ánh, có người đố kỵ với ấy…”
“Con rể tốt ơi, xem thế nào thì con mới không ly hôn?” – Bố tôi cuống lên. Ông không muốn trả sính lễ, càng không muốn nhận lại đứa con “bám víu” này.
“Nếu người chuyện nhận lỗi, thì tôi mới miễn cưỡng chấp nhận tiếp tục với con ông bà.”
Bố tôi nghe , hiểu ngay ẩn ý của Trần Diễn Sinh. Dắt mẹ kế ra về với vẻ mặt đầy tâm sự.
Đây là kế chúng tôi đã bàn sẵn: để hai bên đối đầu nhau, còn chúng tôi ngồi đợi ngư ông đắc lợi.
Chuyện này tuyệt đối không thể để qua loa cho xong. Trần Diễn Sinh kiên quyết đòi công bằng cho tôi.
Anh chưa bao giờ khinh thường tôi, chưa từng thấy tôi đáng xấu hổ. Người sai là kẻ ác, kẻ bẩn là tâm hồn của họ — không phải tôi.
Đúng , từ đầu đến cuối… tôi chưa bao giờ sai.
12
Tôi vẫn như thường lệ, ăn mặc chỉnh tề, tinh thần rạng rỡ đến đoàn việc, không để ai phát hiện điều gì bất thường.
Xuân Lệ và Tú Hồng thấy tôi thì tỏ vẻ bất ngờ:
“Cô… vẫn đến à?”
Tôi mỉm bước đến gần — dù sao họ cũng chẳng hiểu thủ ngữ của tôi. Nhưng tôi gần như chắc chắn: chính họ là tay trong ở đoàn ca múa, giúp người khác tôi.
Trước buổi diễn tối hôm đó, đồ diễn của tôi lại bị rách.
Đoàn trưởng tức giận gọi Xuân Lệ vào văn phòng mắng một trận.
Ông ấy đã tận mắt thấy ta tay vào phục trang. Xuân Lệ cũng thừa nhận vì ghen tị mà , còn thề thốt sẽ biểu diễn xuất sắc hơn tôi.
Chỉ tiếc là… giờ khán giả chỉ muốn xem tôi, chẳng còn ai nhớ đến ta nữa.
Tối hôm đó, tôi vô thấy Xuân Lệ và Tú Hồng bị mấy tên côn đồ chặn đường trêu ghẹo trong một con hẻm tối.
Ở xa xa, tôi còn thấy bố tôi đang lấp ló nấp sau một gốc cây.
Vậy thì, tiếp theo… chắc đến lượt thím hai của Trần Diễn Sinh rồi.
Tội danh của Trần Đại Hành đã xác thực, hắn chính thức bị đưa đi thụ án.
Còn thím hai của thì đến là để cố Trần Diễn Sinh bực bội, rối thêm.
Bố tôi vì sợ tôi “nước đổ khó hốt” lại quay về nhà, nên cũng bày đủ trò.
Ông ta nhờ người gửi tin cho thím hai, bảo rằng nếu họ chịu giúp Trần Đại Hành tráo người đi tù thay, thì hắn sẽ “bình an vô sự”.
Nực là… thím hai thật sự tin sái cổ!
Kết quả? Cả nhà cùng nhau “vào trỏng” .
Bố tôi sau đó vác gạo, mì, dầu đến tận nhà Trần Diễn Sinh, lễ phép cúi đầu:
“Con rể à, đừng ly hôn không?”
Nhưng tiếc là, rể này… là người tật chân.
Bố tôi nịnh:
“Vậy… căn nhà đó viết tên ai thì hả?”
Trần Diễn Sinh khẽ giơ tay chỉ:
“Không biết nữa. Hay ông dẫn con câm của mình về đi?”
Bố tôi tái mặt, vội vàng rút lui.
Sau khi ông đi, tôi khóc như mưa:
“Trần Diễn Sinh, lời là thật lòng sao? Sao nghe thật quá … Anh chán em rồi đúng không?”
Trần Diễn Sinh ôm chặt tôi, ánh mắt đầy đau lòng:
“Thề với trời đất vợ ơi, đời này chỉ có em chê thôi, sao dám chê em chứ?”
Xuân Lệ và Tú Hồng tự tự chịu.
Chỉ vì đố kỵ, họ dám bất chấp sự an toàn và danh dự của tôi, cuối cùng bị chính lòng độc ác của mình phản lại.
Nghe Xuân Lệ phát điên, còn Tú Hồng thì bị phát hiện trong trạng tả tơi giữa đường, mấy lần toan tự sát.
Sau đó, có người thông minh mách nước, Tú Hồng lần theo manh mối tìm ra kẻ chủ mưu thật sự.
Còn tôi và Trần Diễn Sinh, chính thức chuyển vào căn hộ gạch đỏ nhà máy cấp.
Mỗi buổi biểu diễn thành công, lương của tôi tăng vù vù.
Gương soi đứng, tủ gỗ, đài radio, quạt điện… từng món từng món, hai vợ chồng cùng nhau sắm sửa đủ đầy.
Trần Diễn Sinh :
“Vợ ơi, thấy chưa, đâu có lừa em. Nhà mình đang ngày càng có dáng nhà thật sự rồi!”
Tôi tựa vào vai , khẽ thì thầm trong lòng:
Không phải vì nhà…
Mà vì có , em mới muốn xây dựng nên nơi này.
End
Bạn thấy sao?