Còn tôi, chỉ là một diễn viên múa dự bị bé nhỏ, hầu như chẳng có cơ hội lên sân khấu, lại bị kỳ thị vì là người câm.
Bọn họ không hiểu thủ ngữ, tôi đâu phải loại dễ bắt nạt.
Tôi nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, chen thẳng qua giữa hai người rồi sải bước vào phòng tập.
Dù chẳng mấy khi diễn, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc luyện tập cơ bản.
Tối nay là buổi công diễn vở ca múa nhạc lớn “Giấc mơ Hồ Thiên Nga”. Xuân Lệ và Tú Hồng đã lâu không tập luyện, còn mập lên rõ rệt. Không biết họ có diễn nổi không?
Tan , Trần Diễn Sinh đến đón tôi đúng giờ. Tôi bảo ngồi ở góc khuất nhất khán phòng.
Anh ghé sát tai tôi, thì thầm đầy phấn khích:
“Vợ ơi, nghe giám đốc bảo – có tên trong danh sách chia nhà rồi!”
Tôi lo có người nghe thấy, vội nhỏ:
Về nhà rồi !
Ngay trước giờ mở màn, Xuân Lệ không tài nào kéo vừa bộ váy biểu diễn, vội đến mức xoay vòng quanh phòng thay đồ.
Kéo mạnh một cái, bên hông váy… toạc đường chỉ.
Đạo diễn giận run:
“Sao mới mấy ngày không để ý mà đã béo lên như ? Váy này là đặt may riêng! Giờ phải sao?!”
Xuân Lệ giả vờ tủi thân:
“Chắc tại chất lượng vải kém thôi…” rồi thản nhiên khóc òa lên.
“Thôi khỏi diễn luôn đi!” – Đạo diễn quát – “Tổ đạo cụ, sửa lại váy! Diễn viên đóng thế đâu?!”
Tôi bước ra, giơ tay lên cao.
“Cô? Con bé câm đó hả?” – Đạo diễn tôi từ đầu đến chân, đầy nghi ngờ.
“Váy chắc là vừa đấy… có từng tập điệu múa này chưa?”
Tôi không hai lời, trực tiếp thực hiện ngay tác tám nhịp khó nhất trong vở múa.
“Được, để diễn! Không cần xuất sắc, chỉ cần đừng hỏng là !”
Vở ca múa bắt đầu, tôi đứng giữa sân khấu, lặng lẽ tìm bóng dáng Trần Diễn Sinh trong đám đông khán giả. Có lẽ vì là buổi công diễn đầu tiên, người xem quá đông nên tôi không tìm thấy .
Tiếng vỗ tay vang dội dưới sân khấu, tôi đã khổ luyện từng tác chỉ để có ngày hôm nay – khi tôi có thể múa một cách chính xác, đầy tự tin trên sân khấu thật sự.
Xuân Hồng – thân của Xuân Lệ – rất không hài lòng vì tôi thế chỗ, trong đoạn song vũ, ta liên tục khó dễ.
Ác giả ác báo, Xuân Hồng không cẩn thận đạp vào váy của chính mình, ngã sóng soài trên sân khấu.
Khán giả phía dưới xôn xao.
Thấy sắp xảy ra sự cố biểu diễn, tôi phản ứng nhanh, dùng một tác vũ đạo kéo ta dậy.
Từ ngoài vào, ai cũng tưởng đó là một phần trình diễn thiết kế trước.
Buổi biểu diễn thành công vang dội, khi màn hạ xuống, đạo diễn không tiếc lời khen ngợi tôi.
Lúc này, có người tìm đến hậu đài:
“Cô là vợ của Trần Diễn Sinh đúng không? Anh ấy gặp chuyện rồi, đang ở bệnh viện, mau đi xem đi!”
8
Tôi không có xe đạp, cũng không thể chuyện với ai, chỉ còn biết vừa chạy vừa khóc, té cũng đứng dậy chạy tiếp.
Người đến báo tin là đồng nghiệp của Trần Diễn Sinh, bị gọi về tăng ca gấp, chẳng ngờ đúng cái máy đó lại gặp sự cố, cuốn cả nửa chân của vào.
Có thể phải cắt cụt.
Y tá cấp cứu chặn tôi ngoài phòng phẫu thuật, ca mổ đã bắt đầu rồi, bảo tôi đi lo tiền viện phí.
Lo tiền… tôi gì có tiền. Huống hồ đây là tai nạn lao , phải tìm giám đốc nhà máy.
Tôi lại lao sang nhà giám đốc, vừa khóc vừa ra hiệu, hết sức khẩn thiết. Nhưng ông ấy không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, tôi cuống đến vã mồ hôi.
“Đây, đây, viết ra giấy đi.”
Tôi chỉ cần nhà máy cấp giấy xác nhận tai nạn lao , như mới tính là công thương.
Nhưng giám đốc lại không đồng ý.
“Đồng chí Liễu, nhà máy chúng tôi không có thông báo tăng ca hôm đó, không rõ tại sao Trần Diễn Sinh tự ý quay lại vận hành máy móc, nên không thể xem đây là tai nạn lao . Hơn nữa, nhà máy còn phải xác định mức độ hư của thiết bị, có thể Trần Diễn Sinh sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Còn có thể đổ lỗi ngược lại sao?
Tôi nghẹn một bụng uất ức, bao lý lẽ không thể thành lời.
Chỉ còn cách tìm ra kẻ đã lừa Trần Diễn Sinh quay lại tăng ca. Là ai có cơ như ?
Khi tôi quay lại bệnh viện, Trần Diễn Sinh đã ra khỏi phòng cấp cứu.
Xương ống chân phải bị nứt, cần thời gian dài điều trị.
Chân trái vốn đã tật, giờ chân phải cũng tàn, nhà máy lại không tính là tai nạn lao , tôi gục đầu khóc nức nở bên giường .
Tôi cứ tưởng cưới nhau rồi, cuộc sống sẽ dần dần tốt lên…
Thuốc mê còn chưa hết tác dụng, Trần Diễn Sinh nằm đó, mặt tái nhợt, không nghe thấy tiếng khóc của tôi.
Rốt cuộc là ai đã lừa quay về việc?
Chắc chắn đó là người mà tin tưởng, và là kẻ lợi sau khi gặp chuyện.
Cướp vị trí của ? Nhưng Trần Diễn Sinh chỉ là một công nhân bình thường.
Vậy thì… suất chia nhà!
Tôi lao tới bảng ảnh nhân viên của nhà máy, xé tấm hình của Trần Đại Hành, rồi chạy đến đoàn ca múa hỏi nhân viên soát vé.
Quả nhiên, trước giờ mở màn, Trần Đại Hành đã giả người nhà diễn viên để lừa Trần Diễn Sinh đi.
Tôi lập tức đến nhà hắn, tay cầm thanh củi mở đường, vừa đến nơi, thím hai thấy tôi đã sợ tái mặt.
Tôi túm cổ áo Trần Đại Hành kéo ra ngoài.
“Mày gì con tao thế hả? Mày điên à?” – thím hai gào lên.
Chú hai cũng đuổi theo, tôi quay phắt lại, lườm cho một cái khiến cả hai lập tức câm nín, hít sâu một hơi lạnh.
Tôi kéo cả công an đến nhà, Trần Đại Hành phạm tội rồi.
Tại đồn, tôi viết bản tường trình, trình bày những nghi ngờ và bằng chứng cho thấy chính Trần Đại Hành đã lừa Trần Diễn Sinh, dẫn đến tai nạn nghiêm trọng.
Trần Đại Hành thì một mực phủ nhận:
“Không có bằng chứng thì đừng vu khống! Liên quan gì đến tôi?”
Nhưng rồi thì sẽ có dấu vết.
Nhân viên soát vé xác nhận Trần Đại Hành có tiếp với Trần Diễn Sinh.
Còn đệ tử của Trần Diễn Sinh thì chứng thực: sau giờ , chính Trần Đại Hành đã lén điều chỉnh máy móc mà Trần Diễn Sinh sử dụng.
Trần Đại Hành không chối nữa.
Vì cái gì chứ? Chẳng phải cũng chỉ vì suất chia nhà thôi sao?
Vậy thì chia cho hắn luôn một gian tập thể công cộng, ăn ở chung, coi như hắn toại nguyện!
9
Trần Diễn Sinh tỉnh lại.
Anh rất yếu, may mà tôi mua con gà, nấu canh cho tẩm bổ.
“Vợ ăn đi, không sao đâu. Giờ hai chân đều bị thương, biết đâu lại… hết khập khiễng thì sao!” – Anh còn gượng với tôi nữa.
Tôi vừa lau nước mắt vừa trách:
“Đừng nữa, em báo thù cho rồi đấy!”
Trần Diễn Sinh kể, đúng là hôm đó Trần Đại Hành gọi đến, không ngờ hắn lại dùng cách đê tiện, vô nhân tính như .
Nhờ công an điều tra, giám đốc nhà máy đã biết rõ sự thật và đặc cách xác nhận đây là tai nạn lao .
Cộng thêm khoản bồi thường tự nguyện từ cha mẹ Trần Đại Hành, Trần Diễn Sinh điều trị kịp thời.
“Vợ xem này, giờ đã có thể vịn vào tường để tập đi rồi, chắc không sao đâu!”
Tôi bóc một múi quýt, đút cho :
“Em giờ là diễn viên chính thức của đoàn rồi đấy!”
Xuân Lệ và Tú Hồng vì ra sự cố trong buổi diễn lớn suýt nữa khiến đoàn ca múa sụp đổ, bị đoàn trưởng cắt nửa lương và đưa vào diện theo dõi vô thời hạn.
Còn tôi, nhờ thành công trong buổi công diễn “Giấc mơ Hồ Thiên Nga”, một bước thành danh, không chỉ trở thành diễn viên chính thức mà còn chuẩn bị cho tour diễn toàn quốc.
Tôi tựa vào ngực Trần Diễn Sinh, khẽ :
“Cuộc sống của mình ngày càng tốt lên, chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, chẳng ai bắt nạt mình nữa.”
Ngày Trần Diễn Sinh xuất viện, giám đốc nhà máy đích thân mang tin vui đến:
Vì nhiều năm qua có thành tích việc tốt, Trần Diễn Sinh phân nhà ở!
Một căn hộ nhỏ 50 mét vuông trong khu tập thể gạch đỏ, chính là mái che mưa chắn gió đầu tiên của hai vợ chồng tôi.
Trần Diễn Sinh vui đến bật khóc:
“Vợ ơi, mình đi mua đồ đạc với đồ điện nhé! Sau này mùa đông không lạnh, mùa hè không dột. Cuối cùng thì, mình đã có nhà!”
Cuộc sống của chúng tôi dần đi vào quỹ đạo tốt đẹp. Nhưng với người khác thì lại không dễ chịu như .
Mẹ kế tôi dẫn theo bố tôi đến tìm, hỏi tôi chuyện hôm trước tôi có thể để tên Lưu Dương vào sổ nhà có còn hiệu lực không.
Tôi thẳng thừng:
“Tôi nể cưới con ông bà, mới gọi hai người là bố mẹ. Hồi đó sính lễ tôi không ít, còn tặng hẳn đồng hồ xịn – cả làng ai cũng khen nhà trai ra dáng. Vậy mà còn chưa đủ?”
Trần Diễn Sinh cứng rắn, không nhường nửa lời.
Mẹ kế gào to giữa sân:
“Ơ kìa, chính các người chứ ai? Sao không thực hiện lời hứa? Giờ cậu què cả hai chân, không phải sau này vẫn cần Lưu Dương giúp đỡ sao?”
Tôi trừng mắt:
“Mặt bà đâu rồi? Không gì mà đòi đứng tên nhà người khác? Đồ mặt dày!”
Trần Diễn Sinh ngồi ghế, tức đến mức chửi bậy. Tôi thì tiện tay vớ lấy thanh củi nhóm lò đuổi cả hai ra khỏi cửa.
Chú thím hai của Trần Diễn Sinh cũng không ngồi yên.
Lúc còn nằm viện, họ đem 200 tệ tới thăm – thật ra chỉ muốn tôi nhắm mắt cho qua chuyện của Trần Đại Hành.
Tôi nhận tiền, không nhận “ân ”. Con trai họ chuyện, ngồi tù là phải.
Vậy là họ lại đến tìm, nước mắt ngắn dài.
“Cháu ơi, không thể để em họ cháu ngồi tù . Cháu nghĩ xem, mười tuổi cháu đã mồ côi, không có thím thì sao có ngày hôm nay chứ!”
Thím hai vừa khóc vừa quỳ ngay sân, kịch bản “mặt tốt” giao cho bà.
Còn hai thì mắng chửi ầm trời, tôi là con đàn bà ranh mãnh, chuyên người. Thậm chí còn rủa Trần Diễn Sinh “đáng đời què hai chân” – lời nào độc ác nhất là tuôn ra hết.
Chỉ vì tôi không thể mắng lại? Nghĩ là nhầm to.
Trần Diễn Sinh không thể đứng dậy, tay nắm chặt thành ghế, gân xanh nổi đầy.
Cái này dễ xử thôi — Đóng cửa, thả Đại Hoàng.
10
Đại Hoàng là chó sói con tôi nhặt mấy hôm trước. Ăn khỏe, đánh nhau giỏi.
Đối với những người lạ tự tiện xông vào nhà, nó đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần “nghênh chiến”.
Tôi ra hiệu một cái, Đại Hoàng lao ra như tên bắn, đuổi theo thím hai chạy quanh sân.
Vừa thoát ra khỏi cổng, ai ngờ Đại Hoàng còn biết… leo tường.
Cả làng vang vọng tiếng kêu cứu của hai người họ, hòa lẫn với tiếng gầm của Đại Hoàng.
Tôi đắc ý khoanh tay:
“Thấy sao?”
Trần Diễn Sinh khổ:
“Dạo này phải dưỡng thương, em phải chăm sóc bản thân đấy nhé, vợ ?”
Cuộc sống vợ chồng ấy mà, chỉ cần đồng lòng, bình yên sống tốt là đủ mạnh mẽ hơn mọi thứ rồi.
Rất nhanh sau đó, tôi đã hiểu ý của Trần Diễn Sinh — mấy người đó, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
Đặc biệt là khi tôi đã đến lợi ích của họ, mà lại còn rơi vào thế lập.
Bạn thấy sao?