Hai ngày sau, Lâm Tử Hàn ngồi bên đàn piano dạy Tiểu Thư Tuyết, Vương Văn Khiết bất ngờ xông vào, lấy ra tờ giấy A4 vứt lên trên người Lâm Tử Hàn.
"Cái gì ?" Lâm Tử Hàn nhanh tay bắt tờ giấy thông báo không cho nó rơi xuống đất.
"Giấy nhập chức".
Lâm Tử Hàn nghi ngờ cúi đầu kiểm tra, sau một lúc mới kinh ngạc : "Nhân viên vệ sinh? Văn Khiết, chị thật sự để em đi lao công quét dọn à?"
"Tất nhiên là thực sự, chị với em lúc nào?"
"Hừ…" Nếu bị người ta phát hiện, đường đường thiên kim tiểu thư Lâm thị đi lao công quét dọn, còn biết để mặt ở đâu.
"Em xem một chút là ở nơi nào?"
Lâm Tử Hàn kĩ giấy nhậm chức một lần nữa: "Tập đoàn Tiêu thị? Là công ty chị đang ?"
"Chính là nó, đừng nghĩ là nhân viên vệ sinh, người bình thường cũng không thể đi vào đó ". Tiêu thị lựa chọn nhân viên rất nghiêm khắc, là người quản lý nhân sự, quyền hạn lớn nhất cũng chỉ có thể tuyển một nhân viên vệ sinh. Đọc Truyện Online Tại https://truyenne.net/ />
Lâm Tử Hàn đã không học những năm cuối đại học, không có bằng tốt nghiệp, Tiêu thị, công việc này cũng thích hợp với .
"Tiền lương cao không?" Cô quan tâm nhất chính là điều này.
"Tiêu thị có thể thấp sao?" Vương Văn Khiết ồ lên.
Lâm Tử Hàn gật đầu, vẫn có một chút không cam tâm nguyện đi, sợ Vương Văn Khiết nổi giận, cũng không dám thêm cái gì.
"Ngày mai đúng giờ đi với chị". Vương Văn Khiết trộm rời đi, trong lòng có một niềm vui đã trọc ghẹo người khác.
Sáng sớm hôm sau, khi Vương Văn Khiết ra ngoài lấy xe thì thấy một người phụ nữ xấu xí chính là Lâm Tử Hàn đang đứng ở cửa, thấy xe của mình thì đi ra. Vương Văn Khiết sửng sốt, kêu lên: "Tử Hàn, bảo em đi chứ không phải là đi tham gia lễ hội hoá trang"
"Em sao?" Lâm Tử Hàn liếc mắt bản thân mình, đi vào trong xe: "Đưa em đi nha, dù sao cũng không thiệt gì cho chị".
Vương Văn Khiết đánh giá Lâm Tử Hàn trước mắt, những lọn tóc quăn sóng lớn đẹp đẽ bị buộc qua loa ở sau ót, căn bản không bị cận thị, lại đeo thêm một chiếc kính gọng đen lớn che đi một nửa khuôn mặt. Má ơi! Đây có phải là bà nội trợ xấu xí không?
"Có vấn đề gì không?" Lâm Tử Hàn nhận thấy ánh mắt của ấy bản thân mình không chịu rời đi.
"Không". Vương Văn Khiết ha hả rồi thu hồi ánh mắt, khởi cơ bắt đầu đi.
Lâm Tử Hàn không phải loại người chưa bao giờ thấy thế giới, cho nên đối với phong cách sang trọng xa hoa của tập đoàn Tiêu thị không mấy ngạc nhiên, trực tiếp đến bộ phận vệ sinh báo danh.
Tổ trưởng tổ Vệ sinh nhẹ , sau một lúc…
"Biết công ty cái gì không?"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, Vương Văn Khiết chưa với , chỉ có thể lắc đầu: "Tôi không biết, tôi đảm bảo sau ba phút tôi có thể biết".
Sau một lúc phải tìm người hỏi một chút, hoặc là gọi điện thoại cho Vương Văn Khiết.
"Kỳ cục!" Tổ trưởng trách cứ mà ra hai chữ này, thế nào có người vào công ty còn không biết công ty về cái gì?
Bạn thấy sao?