Chương 3: Lên đường kết hôn.
“Cho tôi xuống, mấy người đưa tôi đi đâu? Anh muốn gì tôi?”. Cô đã quên mất rằng trên người mình là chiếc váy công chúa thục nữ mà rống lên với Cung Lăng Hạo: “Người nhà của tôi đều biết ngày hôm nay tôi tới đây xem mắt, vừa rồi bên trong có nhiều nhân chứng như . Nếu dám bắt cóc tôi, cảnh sát nhất định sẽ biết”.
Cung Lăng Hạo không trả lời , giữ im lặng với khuôn mặt vô cảm.
“Anh có biết tôi là ai không? Cho dù vội cưới vợ như thế nào cũng phải cho hai chúng ta hiểu rõ nhau hơn nữa đã chứ!? Tôi cho biết, tôi không phải là một người phụ nữ tuỳ tiện. Tuy tôi…”. Mặc dù trong nhà đã bị mẹ liệt vào danh sách lỡ thì, tuyệt đối không sợ ế.
“Chú ý tay của đi”. Cung Lăng Hạo nãy giờ không lên tiếng, chằm chằm dưới đũng quần mình, tay Tô Tiểu Tuyết ấn vào giữa, ánh mắt lạnh lẽo đến mức ước gì có thể nuốt chửng : “Nóng ruột như sao?”.
“Tôi không cố ý”. Tô Tiểu Tuyết vội vàng rút tay về, lùi về sau một bước, không cẩn thận va vào cửa xe, đau vì mặt mũi mà kiềm chế không kêu lên: “Rốt cuộc muốn đi đâu?”. Cô biến đau đớn thành cơn tức giận, thốt lên.
“Mục đích tới đây hôm nay là gì?”. Cung Lăng Hạo lại gần , khiến hết đường lui.
Đương nhiên là để lấy tin độc quyền của rồi! Tô Tiểu Tuyết há miệng, suýt nữa thốt ra, mà ngay sau đó đã ngây dại.
Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của một cách rõ ràng. Khuôn mặt phóng đại mấy lần trong mắt , khuôn mặt tuấn lạnh lùng, lại không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
Cô căng thẳng hít thở, mùi nước hoa trên người lập tức thấm vào lòng , khiến cảm thấy kích say mê.
“Xem mắt”. Cô nghĩ một đường một nẻo, không hề tự tin chút nào.
“Sau đó thì sao?”. Hơi thở của phái nam nhẹ nhàng phả vào mặt .
“Nếu như thích hợp, thì có thể qua lại thử xem”. Mục đích của xem mắt có thể là gì chứ? Tô Tiểu Tuyết nuốt nước bọt một cái, vô thức không muốn đắc tội với người đàn ông trước mặt, dối rất hùng hồn.
Cung Lăng Hạo , con người đen nhánh hiện lên ánh sáng nhạt, lời dối của vừa hay đúng ý : “Không cần qua lại, trực tiếp kết hôn đi”. Lời của Cung Lăng Hạo có sức nặng như lời của bậc vương giả, khí thế mạnh mẽ khiến không ai có thể phản đối .
“Cái gì?”. Tuy nhiên với một bình thường như Tô Tiểu Tuyết thì lại khiến khiếp sợ như bị trời giáng.
Vì quá kích nên môi không cẩn thật xẹt qua gò má của Cung Lăng Hạo, nhất thời bất an cúi đầu, mặt đỏ như trái táo, lan đến sau tai.
Cung Lăng Hạo bất thoáng qua Tô Tiểu Tuyết, trên thương trường và trường, ta từng gặp muôn hình vạn trạng phụ nữ, những người phụ nữ từng chạm vào trải dài từ thiên kim nhà giàu đến làng giải trí, căn bản không để bụng một cái chạm ngây ngô như .
Mạc Nham thấy cảnh tượng này trong kính chiếu hậu, lại lạnh nhạt dời mắt đi.
“Xin lỗi…”. Anh đừng đánh tôi nha…Tô Tiểu Tuyết siết chặt túi xách của mình, khóc không ra nước mắt.
“Không sao, không phải chỉ hôn mặt một cái thôi sao, sau này quan hệ của chúng ta sẽ càng thân mật hơn”. Lời bình tĩnh đến mức gần như là lạnh lùng của Cung Lăng Hạo khiến Tô Tiểu Tuyết quả thật không thể tin vào tai mình.
“Chờ đã, tôi với căn bản không có cảm. Thậm chí chưa từng tìm hiểu nhau. Anh câu này không cảm thấy rất buồn sao?”. Tô Tiểu Tuyết như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ông trời biết mới bị trai đá, cuộc sống độc thân trống trải quá, nên trực tiếp ban cho một người giàu có đến để giúp sao?
Lúc này, Cung Lăng Hạo dứt khoát không để ý đến nữa.
Tô Tiểu Tuyết hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc là muốn đi đâu?”.
“Cục dân chính”. Rốt cuộc cũng cho biết trước sự đeo bám của .
“Whats?!”. Tô Tiểu Tuyết khiếp sợ thốt lên, vô thức nhảy dựng, kết quả đụng vào trần xe, đau đớn ôm đầu lại.
Nhưng không quan tâm nhiều: “Anh đừng đem tôi ra !”. Tôi nhát gan lắm, không chịu nổi trò của đâu!
“Chữ nào nghe thấy tôi đang ?”. Cung Lăng Hạo nghiêng đầu với khuôn mặt vô cảm, ánh mắt chợt loé lên tia sáng lạnh khiến Tô Tiểu Tuyết sợ hãi rụt lui sau.
“Haha, hahaha…”. Tô Tiểu Tuyết như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên ôm bụng không có ý tứ gì, không hề thanh lịch chút nào cả.
“Cười cái gì?”. Cung Lăng Hạo lạnh lùng chằm chằm.
Tô Tiểu Tuyết dừng , khiếp sợ khuôn mặt bỗng nhiên lạnh xuống của Cung Lăng Hạo, ấm ức : “Đùa thôi…”.
Mẹ kiếp, phối hợp diễn như , ta còn muốn thế nào nữa?
Cung Lăng Hạo lạnh lùng xoay mặt đi, thốt lên hai chữ: “Ngu ngốc”.
Tô Tiểu Tuyết sờ mặt mình, nghiêm trang : “Thiếu gia này, ý của là đưa tôi đến cục dân chính kết hôn sao? Anh không biết kết hôn cần hộ khẩu hai bên sao?”.
Lúc câu này, Tô Tiểu Tuyết đã hoàn toàn quên mất sổ hộ khẩu đã bị chị dâu cưỡng ép nhét vào túi xách. Cô nhạo , lại tự vả mình.
Cung Lăng Hạo nhếch môi, xuất hiện một đường cong đẹp mắt trên khoé môi.
Bạn thấy sao?