Chương 14.2: Về nhà mẹ đẻ?
Bởi vì quá nhớ người nhà, Tô Tiểu Tuyết cho rằng trai mình là Tô Tiểu Cường ra nghênh đón mình, thế là muốn ôm lại trai, đã bị Cung Lăng Hạo ôm chặt vào lòng rồi.
“Mẹ. Con là Cung Lăng Hạo”. Cung Lăng Hạo ôm Tô Tiểu Tuyết đi về phía Thương Trân Phương, cúi chào bà một cái, khiến mọi người kinh ngạc thốt lên.
Tô Tiểu Tuyết bỗng nhiên quay đầu Cung Lăng Hạo, cảm giác lỗ tai mình như thể bị nổ tung.
Này này này, đây là mẹ tôi! Tên nhà giàu ngu ngốc là có phải quên uống thuốc trước khi ra ngoài rồi không!
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ càng thì lại có vẻ buồn .
Cái tên nhà giàu ngu ngốc này, lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Đến lời cũng lười với nhiều thêm một câu. Đây là lần đầu tiên gặp mẹ của , thế mà thẳng thừng gọi bà ấy là “mẹ” rồi?
“Chào con, mau vào nhà đi”. Thương Trân Phương cũng hơi kinh ngạc, bà cần phải giữ thể diện cho Cung Lăng Hạo, thế là lúng túng bảo bọn họ vào nhà.
Cung Lăng Hạo vẫn khoác lên vai một cách ngang ngược, từ bề ngoài thì trông có vẻ bọn họ rất thương nhau, thật ra trong lòng họ đã khó chịu đến mức sắp hộc máu rồi.
“Thừa bà, đây là quà mà cậu chủ của chúng tôi đã mua cho mọi người”. Mạc Nham đưa những thứ trong tay mình và Ngô Na cho bọn họ.
“Cảm ơn nhé”. Tô Tiểu Cường và Cố Xuân Tình nhanh chóng bước tới trước nhận lấy.
Cố Xuân Tình đồ vật bên trong túi quà, rất đầy đủ. Có nhân sâm cho Thương Trân Phương và Tô Chính Đạt bồi bổ cơ thể, có quần áo cho Tô Tiểu Cường, có đồ trang điểm cho ấy, còn có đồ chơi cho con của bọn họ là Tô Tiểu Bảo nữa. Đứa con rể này của nhà họ Tô thật đáng giá mà. Đến việc mua đồ cũng chu đáo như nữa.
“Rốt cuộc đang giở trò gì thế?”. Sau khi Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi .
Cung Lăng Hạo rốt cuộc cũng buông ra, nét mặt hơi nhu hoà, không lạnh lùng tàn khốc như ban đầu nữa.
Anh không trả lời , bàn tay trên đầu vai nắm chặt lại.
“Tiểu Tuyết, đây là trà lài em thích uống nhất”. Tô Tiểu Cường giống như biến thành một người khác, thế mà lại sẵn lòng cho uống trà lài ba mươi đồng nửa cân mà đến còn không dám uống, trước đây thậm chí còn không thể chạm vào nó.
“Không biết, chồng em thích uống cái gì hả?”.
Tô Tiểu Tuyết hung dữ liếc trai, trong lòng rất muốn nổi điên. Cô lấy lại tinh thần, phát hiện ra mới vài ngày không về nhà mà khung cảnh trong quán gần như đã rực rỡ hẳn lên rồi.
“Cho ta một ly nước sôi, nếu không có thì ta không uống cũng ”. Tô Tiểu Tuyết tức giận trả lời.
Người nhà này bị sao kìa? Tại sao lại lễ độ cung kính với người đàn ông xa lạ này như , ai không biết còn tưởng Cung Lăng Hạo là người nhà của .
Anh ta giở trò quỷ gì thế!
“Con vào phòng vệ sinh một lát”. Lúc vừa định đứng dậy, Cung Lăng Hạo lại một lần nữa kéo về, cố ý nguỵ trang: “Cậu cả Cung cũng đâu phải là con dâu mới, lẽ nào còn sợ gặp cha mẹ chồng sao?”. Trước khi đi, không kìm ghé vào tai mà nhẹ giọng một câu.
Thấy cậu cả Cung biến sắc, Tô Tiểu Tuyết thầm, ha ha ha ha…Thoải mái quá!
Bạn thấy sao?