Chương 14.1: Về nhà mẹ đẻ?
Ba ngày sau.
Tô Tiểu Tuyết Cung Lăng Hạo ngồi bên cạnh mình, sống mũi thẳng tắp như một ngọn núi nhỏ, hàng lông mi như một cây quạt tí hon.
Chẳng biết tại sao mà ngày hôm nay lại tốt bụng đến , rốt cuộc cũng có thể đưa ra khỏi nhà họ Cung, vốn cho rằng người đàn ông này sẽ nhốt cả đời đấy chứ.
Cô vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, mạnh mẽ hít thở bầu không khí bên ngoài, vui vẻ tự với mình rằng, sự tự do của có lẽ sắp đến rồi.
Hướng xe chạy càng ngày càng khiến cảm thấy quen thuộc. Đây chẳng phải là con đường hướng đến con ngõ nhỏ nhà sao?
“Anh muốn đưa tôi về nhà sao?”. Ánh mắt Tô Tiểu Tuyết kích , hai tay nắm trước ngực.
Xem ra ta cũng không phải cái loại người quá tàn bạo. Cô đã rồi mà, chỉ là con của một gia đình bình thường, muốn tiền không có tiền, muốn thân phận không có thân phận, muốn địa vị không có địa vị, hơn nữa nhan sắc của cũng không thuộc cái loại quá dễ , sớm muộn gì cũng có một ngày cảm thấy phiền muộn rồi thả về nhà thôi.
“Thật ra, cũng không cần đích thân đưa tôi về nhà đâu. Tự tôi có thể về mà. Tôi không có kiểu cách như những công tử tiểu thư giàu có nuông chiều như các đâu, một ngày tôi chạy mười tám dặm căn bản không thành vấn đề”. Tô Tiểu Tuyết hào phóng phất tay một cái, trong đầu bây giờ chỉ toàn tưởng tượng đến hình ảnh sau khi về đến nhà, cha mẹ, trai chị dâu ôm mà nước mắt nước mũi một phen thôi. Dù sao thì cũng biến mất tròn ba ngày mà.
Chiếc xe vững vàng đậu trước cửa quán mì Chính Đạt của nhà Tô Tiểu Tuyết. Bởi vì nôn nóng và nhớ người nhà quá mà đẩy cửa xe ra, muốn chạy thẳng vào nhà ngay lập tức, không ngờ đã bị Cung Lăng Hạo bắt trở lại.
“Này này này, là ông chủ lớn, lời phải giữ lời chứ!”. Cô nôn nóng đến mức suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, cuối cùng thì cái ngày chờ đợi rốt cuộc cũng trở thành hiện thực rồi.
Nhưng Cung Lăng Hạo hoàn toàn không để ý đến , nhíu mày, cúi người cởi dây an toàn ra cho .
Ặc…Xem như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi, ai bảo Tô Tiểu Tuyết về đến nhà rồi cơ chứ!
Mạc Nham và Ngô Na cũng bước xuống xe, đồng thời hai người xách theo rất nhiều thứ. Đương nhiên, những thứ đó đều là quà tặng khi đến thăm nhà. Tuy nhiên, thoáng qua thì có vẻ mỗi thứ đều có giá cả không hề rẻ.
Cung Lăng Hạo ngang ngược ôm vai Tô Tiểu Tuyết, cùng nhau đi vào nhà họ Tô. Cô ngẩng đầu , bước theo bước chân một cách thụ . Cô nhíu mày cắn móng tay, trong lòng oán thầm, không biết cái tên nhà giàu ngu ngốc này lại định cái gì nữa đây.
Bọn họ vừa mới bước chân vào cổng thì pháo hoa vui mừng đã lập tức bay lên không trung. Ngay sau đó, mẹ của Tô Tiểu Tuyết là Thương Trân Phương, trai là Tô Tiểu Cường, chị dâu là Cố Xuân Tình, đều rối rít chạy ra nghênh đón.
Bọn họ đều nở nụ , hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng cả nhà ôm nhau chảy nước mắt nước mũi trong tưởng tượng của Tô Tiểu Tuyết.
Chết tiệt! Đây là mẹ ruột của mình sao? Đây là ruột của mình sao?
“Ha ha…đây chính là em rể của à!”. Tô Tiểu Cường xung trận trước, ha hả chạy tới trước mặt Cung Lăng Hạo, nhiệt muốn bắt tay với , đáp lại chỉ có khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của .
Bạn thấy sao?