Chương 2: Thông minh quá sẽ bị thông minh .
Nếu là bình thường, nhất định sẽ lớn tiếng cãi cọ, mà hôm nay là đến đây với niềm hy vọng mà chủ biên phó thác cho , không chọc giận người ta.
Vì Tô Tiểu Tuyết ngoan ngoãn đứng dậy, còn chưa đứng vững thì đã thấy trợ lý nữ của Cung Lăng Hạo đi tới trước mặt , cũng nhanh chóng khoa tay múa chân trên người .
“Cô… cái gì thế? Cô đang cái gì thế? Cô buông ra…”.
“Cao 1m76, ngực đủ tiêu chuẩn, eo 60, mông đủ tiêu chuẩn. Cơ thể xem như khoẻ mạnh”. Người phụ nữ trẻ tuổi quan sát Tô Tiểu Tuyết xong thì lấy ra giấy bút trên người mình, ghi lại số đo cơ thể của Tô Tiểu Tuyết. Đối với những bộ phận nhạy cảm của phụ nữ, ta rất thông minh không thẳng thừng báo ra, mà sau khi ghi lại, mời người đàn ông đang ngồi trên ghế salon thẩm tra.
“Cậu chủ”. Cô ta cung kính để quyển sổ trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông rủ mắt chằm chằm, sau đó ra hiệu cho những người xung quanh lui ra.
“Mấy người…”.
“Cô lấy kết hôn tiền đề, nên mới tới đây xem mắt?”. Cung Lăng Hạo ngắt lời Tô Tiểu Tuyết, giọng đầy quyến rũ, mỗi một chữ đều khiến rung trong lòng.
“Hả? Không phải…”. Tô Tiểu Tuyết đang định phủ nhận thì thấy Cung Lăng Hạo đã ra hiệu cho người ta lấy sổ hộ khẩu của Tô Tiểu Tuyết ra, lần này, Tô Tiểu Tuyết cứng họng không trả lời . Cô đúng là lấy lý do xem mắt để đến đây, mà, đối tượng xem mắt của đã bị dùng điện thoại lừa đi từ nửa tiếng trước rồi.
Người phục vụ đi tới đưa cho Cung Lăng Hạo một ly café, sau đó lại cho Tô Tiểu Tuyết một ly tiếp theo. Khi cầm thìa nhẹ nhàng khuấy chất lỏng trong ly, Tô Tiểu Tuyết cúi đầu, nghĩ rằng không thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo để phỏng vấn này.
Cung Lăng Hạo Tô Tiểu Tuyết, mặc dù mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, trong xương lại toát lên hơi thở quật cường, sắc mặt ửng đỏ vì ngượng ngùng, đôi mắt to xinh đẹp, hai hàng lông mi chỉnh tề hơi rủ, chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cánh môi đầy đặn, tuy không phải là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại thật sự đẹp không sao tả xiết.
Nếu quả thật phải kết hôn với một người phụ nữ như thế, mợ chủ của nhà họ Cung, thì đưa ra ngoài cũng sẽ không mất mặt.
“Cô biết tôi không?”. Một lát sau, giọng lạnh lùng vỡ sự im lặng giữa hai người.
Tô Tiểu Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu , khuôn mặt tuấn lạnh lùng này chỉ thôi đã hoảng hốt không thôi, khiến bất chợt quên mất mục đích thật sự tới đây.
“Không…không biết”. Tô Tiểu Tuyết, rốt cuộc mày đang cái gì thế! Không biết, không biết thì tiếp theo mày phỏng vấn ta thế nào!
“Tôi có đẹp không?”. Cánh môi tuyệt đẹp khẽ đóng khẽ mở, thốt lên một câu khiến đỏ mặt đến mang tai.
“Đẹp”. Cô thật sự không cần nghĩ mà nhanh chóng trả lời. Trời ơi, Tô Tiểu Tuyết, cái đồ mê trai, mất mặt hết sức!
“Cô muốn gả cho tôi không?”.
Tô Tiểu Tuyết trợn tròn mắt , cảm thấy lẽ nào lỗ tai mình có vấn đề hay sao, hay là người đàn ông này quá kiêu ngạo, cảm giác mình đẹp trai là có thể lấy ra trò ?
“Không, không phải, Cung, có phải hiểu lầm rồi không?”. Không phải ta tới để xem mắt với một thiên kim tiểu thư mới về nước sao? Sao mà chỉ chớp mắt một cái đã dính líu quan hệ với rồi?
Cung Lăng Hạo vẫn , khiến cảm thấy rất ngại, lúc đưa hai tay ra bưng ly café thì không cẩn thận rơi túi xách trên bàn, một số vật phẩm trong túi rơi ra ngoài một cách hỗn loạn.
“Ngại quá, ngại quá!”. Tô Tiểu Tuyết nhanh chóng đứng dậy ngồi xổm dưới đất, nhặt đồ lên, ôm camera trong túi xách vào ngực, đau đớn trong lòng, sẽ không bị hỏng chứ hả!
“Đi thôi”. Cung Lăng Hạo đột nhiên đứng dậy, khí thế mạnh mẽ, khiến Tô Tiểu Tuyết vô thức đứng dậy đi theo .
“Đi…đi đâu?”. Cô cảm thấy thật khó tin, hoàn toàn không hiểu ý của Cung Lăng Hạo.
“Cậu chủ…”. Lúc này, cấp dưới đắc lực nhất của Cung Lăng Hạo là Mạc Nham lại gần , ghé vào tai báo cáo gì đó.
Sắc mặt Cung Lăng Hạo đột nhiên thay đổi nghiêm trọng, hai con mắt vốn dĩ lạnh lùng lập tức toả ra ánh sáng lạnh lẽo u ám, sắc bén như chim ưng chụp mồi.
“Vậy thì cứ như bọn họ muốn là rồi”. Một lát sau, mới lạnh lùng một câu.
Tô Tiểu Tuyết không thấy biểu cảm của Cung Lăng Hạo, cũng không biết bọn họ thì thầm cái gì, càng không biết bây giờ nên đi hay ở lại.
Mấy giây sau, Cung Lăng Hạo ra hiệu cho Mạc Nham một cái, rồi rời khỏi quán café.
“Này…”. Tô Tiểu Tuyết những người đàn ông quái lạ xung quanh mình. Ngay sau đó, những người vốn dĩ đi cùng Cung Lăng Hạo đi sang hai bên người , mạnh mẽ cưỡng ép ra khỏi quán café: “Các muốn gì? Buông ra…các muốn đưa tôi đi đâu?”.
“Xin Tô hãy phối hợp với chúng tôi, thì sẽ không phải chịu khổ”. Giọng của Mạc Nham nghe ôn hoà hơn Cung Lăng Hạo, cách ta cầu người của mình đối xử với khiến rất khó để không đánh đồng Mạc Nham với Cung Lăng Hạo.
Tô Tiểu Tuyết bị nhét vào một chiếc Ferrari màu đen một cách vô , thuận thế nhào vào lòng Cung Lăng Hạo.
Bạn thấy sao?