Chương 13.1: Hở tí là Lăng Hạo, Lăng Hạo.
“Hở tí là Lăng Hạo, Lăng Hạo, người ta nghe mà nổi da gà toàn thân”. Cô trợn trừng mắt, không kìm mà bổ sung thêm một câu trước khi Cung Lăng Hạo chuyện.
“Nghe , sao tôi không cảm thấy gì hết nhỉ”. Cung Lăng Hạo tới gần , khoé miệng hàm chứa nụ nhàn nhạt, cái người phụ nữ ngu xuẩn này sao bây giờ trông lại thú vị nhỉ, giống như một con tiểu ác ma đang giương nanh múa vuốt đó.
“Đó là vì Tô Tiểu Tuyết tôi sao có thể thật sự gọi như chứ? Đồ nhà giàu ngu ngốc”. Nỗi uất ức cả ngày trời bây giờ trút lên người Cung Lăng Hạo, quả thật thoải mái không tưởng! Cô chịu đựng nhiều đau khổ như đều là do người đàn ông này nên, bây giờ rốt cuộc cũng có thể báo thù rồi!
“Hoa hồng đỏ!”. Cung Lăng Hạo bước tới trước mặt , sắc mặt lập tức chuyển từ “quang đãng” thành “âm u”, tức giận nắm lấy cằm .
Anh lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Cái…cái gì cơ?”. Để thể hiện sự yếu ớt của mình, cũng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, ánh mắt điềm đạm đáng giả vờ vô tội.
Anh thế mà lại gọi là “hoa hồng đỏ”? Cô có tên đàng hoàng cơ mà!
Chết tiệt, đều tại Cố Xuân Tình bảo mang theo đoá hoa hồng đỏ đến quán café, cho nên mới gọi như .
Cung Lăng Hạo hình như tức giận thật, cái tay nắm lấy cằm không hề thả lỏng chút nào. Cô cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình sắp bị bóp nát rồi.
Chỉ dịu dàng trong khoảnh khắc, thậm chí còn chưa kịp thưởng thức dư vị thì hình tượng của trong lòng đã tụt dốc không phanh rồi.
“Huhu…”. Tô Tiểu Tuyết lại một lần nữa uất ức bật khóc, cơ thể dựa vào tường, xụi lơ tụt xuống: “Tôi thoải mái lắm sao? Bị ép đi đăng ký kết hôn, không phải tôi tự nguyện. Người nhà của đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Tôi không phải người hầu của nhà các , cũng không thể thắng người hầu của nhà . Từ chiều hôm qua cho đến bây giờ, tôi chẳng có cái gì vào bụng cả, còn đối xử với tôi như thế…”.
Thân thể của thoạt nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài ướt đẫm dính trên đầu vai, quần áo trên người vẫn còn nhỏ nước, trông còn chật vật và đáng thương hơn cả người ăn mày ngoài đường.
“Đừng giả vờ!”. Anh rất lạnh nhạt, lại đưa cho một chiếc áo sơ mi của mình để thay, sau đó lập tức rời khỏi phòng.
Tô Tiểu Tuyết bĩu môi rời đi, dùng ngón tay ôm lấy áo sơ mi của , tuy rất không muốn mặc quần áo của , mà cũng không thể để cả người mình ướt đẫm thế này ! Cô không muốn trở thành cái móc phơi quần áo đâu.
Áo sơ mi rộng lớn của Cung Lăng Hạo vừa hay có thể khiến mặc thành váy. Chẳng qua không dám rời khỏi phòng trong bộ dạng như . Bởi vì nếu bị người nhà họ Cung phát hiện ra mặc áo sơ mi của Cung Lăng Hạo, lại còn ra vào nhà họ Cung trong bộ dạng xốc xếch như , nhất định sẽ bị người nhà họ Cung nuốt sống mất.
Rất lâu sau, Cung Lăng Hạo đột nhiên về phòng. Tô Tiểu Tuyết lo lắng mình bị lộ da thịt, thế là chạy nhanh tới bên giường, ôm lấy cái chăn trên giường bao bọc cơ thể mình.
Bạn thấy sao?