Cô Vợ Bí Ẩn [...] – Chương 16

Chương 12.1: Ngày hôm nay phải hầu hạ tôi.

Tô Tiểu Tuyết dùng tay trái nắm thật chặt cổ tay phải, đau đến mức cắn chặt môi, mặc cho mồ hôi trên trán chảy xuống khuôn mặt. Giờ phút này, cho dù trong lòng có hận Tiểu Nguyệt một nghìn lần thì Tô Tiểu Tuyết cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

“Thưa ông…”. Tiểu Nguyệt vội vã chạy ra khỏi phòng bếp, không cẩn thận đụng phải một người ở cửa, lúc thấy là ông cụ, ta sợ đến mức trắng bệch mặt.

Cô ta liếc thoáng qua Tô Tiểu Tuyết trong phòng bếp, lo sẽ chạy ra ngoài cho ông cụ biết chuyện vừa mới xảy ra. May mà Tô Tiểu Tuyết vẫn còn ở trong phòng bếp.

“Cút!”. Ông cụ chỉ lạnh lùng quát lớn một tiếng, sau đó không nhiều lời nữa.

Từ xa lại, chỉ thấy Tô Tiểu Tuyết cầm khăn lạnh đắp lên mu bàn tay phải bị bỏng, sau đó không oán trách bất cứ câu nào, bắt đầu quét dọn phòng bếp lộn xộn.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng vàng óng chiếu qua cửa sổ sát đất, đắp lên người người phụ nữ bé nhỏ đang nửa nằm.

Cung Lăng Hạo để trần thân trên, bên dưới quấn một cái khăn tắm màu trắng, đi chân trần về phía phòng tắm. Người phụ nữ nằm ngủ ở trước cửa phòng tắm kia lọt vào mắt .

Anh cau mày lại, xung quanh một cái, là ai cho phép ta vào phòng mình?

Cung Lăng Hạo dùng chân nhẹ nhàng đá đá Tô Tiểu Tuyết, trông có vẻ mệt chết đi , bị quấy rầy, chỉ khó chịu đẩy chân một cái.

“Đứng lên!”. Anh lạnh lùng .

“Đừng vào tôi, cho tôi ngủ một lát nữa đi”. Trong lúc ngủ mơ, như thể cảm thấy có người đang quấy rầy mình, mà trong mơ, đang hưởng thụ bữa cơm thơm ngon nhất.

Cung Lăng Hạo dùng khoát dùng chân đẩy ngã , bỗng nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“Ai …tôi đã xong rồi mà…”. Tô Tiểu Tuyết phất tay lung tung, đã hơi sợ hãi Tiểu Nguyệt sau những gì đã xảy ra lúc chiều. Lúc xác định người trước mặt là Cung Lăng Hạo, mới khôi phục lại bản tính ban đầu.

Cô nhíu mày liếc : “Có chuyện gì?”.

Cô ngồi thẳng người dậy, vẫn dựa vào cửa phòng tắm, bởi vì quá mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.

“Xả nước nóng, hầu hạ tôi”.

Tô Tiểu Tuyết ngẩng đầu , cái người đàn ông này lúc chuyện đến chân mày còn không nhíu lại một cái, thật sự xem như người hầu của nhà họ Cung rồi.

“Bổn tiểu thư không rảnh”. Cô căn bản sẽ không xem mình là vợ ta, cũng không phải là người hầu của nhà họ Cung, dựa vào đâu mà phải ?

“Không phải do quyết định”. Cung Lăng Hạo ngang ngược nắm tay lên, mạnh mẽ đẩy vào phòng tắm.

“Buông ra…”. Cơn đau trên tay phải lập tức kéo đến, vốn dĩ đang kìm ném sự uất ức và tức giận, bây giờ cũng vì thế mà bộc phát: “Cung Lăng Hạo, rốt cuộc muốn thế nào? Ép tôi kết hôn với , không phải tôi nguyện, muốn tôi việc cho nhà các , tôi cũng không phải người hầu của nhà các . Bây giờ lại ép tôi hầu hạ tắm, tôi là vợ của thật sao? Con mẹ nó, tôi không muốn, mãi mãi không muốn hầu hạ cái đồ nhà giàu ngu ngốc như …A…”.

Cung Lăng Hạo sao có thể cho phép một người phụ nữ cáu kỉnh với như . Anh đẩy mạnh vào bồn tắm, dòng nước tàn nhẫn tràn qua cơ thể , cố gắng đứng dậy hết lần này đến lần khác trong vô vọng, lần nào cũng bị ngang ngược đè trong nước.

“Cô không muốn thì đến lượt tôi hầu hạ nhé, thế nào?”. Ánh mắt Cung Lăng Hạo hơi nghiền ngẫm, chợt nhớ đến dáng vẻ “ai chọc tôi tôi sẽ cắn người đó” của sau khi bị tát một cái, cái người phụ nữ ngu xuẩn này!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...