Cô Vợ Bác Sĩ [...] – Chương 13

Chỉ một câu của Âu Thiên Dương mà tất cả mọi người đều sửng sốt về phía hắn. Trần Thanh Thanh vừa kinh ngạc vừa tứt giận trừng mắt với hắn chấp vấn.

" Nè, đừng có mà ăn linh tinh, ai là người phụ nữ của hả?"

Lưu Nhã Nhi ngồi bệch xuống sàn lắc đầu không chấp nhận sự thật. Chưa đợi Âu Thiên Dương thêm câu nào ả đã không giữ bình tỉnh đứng bật dậy .

" Cô ta là người phụ nữ của sao?không thể nào, ta không xứng.Âu Thiên Dương, em nhiều năm như tại sao lại không ý đến em. Cô ta có gì hơn em chứ?Em sẵn sàng tất cả vì .Anh không thể đối xử với em như ."

Lưu Nhã Nhi níu lấy Âu Thiên Dương, ả ta giống như phát điên lên sau khi nghe Âu Thiên Dương tuyên bố Thanh Thanh là người phụ nữ của hắn. Ả đã đem lòng hắn ngay lần đầu tiên gặp mặt, bao năm qua ả luôn tìm mọi cách tiếp cận sự ý với hắn.Nhưng hắn vẩn cứ như tảng băng không hề để ý đến ả ta.Thậm chí tên ả là gì hắn cũng không biết. Vậy mà giờ này hắn lại tuyên bố người phụ nữ tầm thường này là người phụ nữ của hắn. Làm sao ả ta có thể chấp nhận chứ.

Âu Thiên Dương lần nữa hất ả ra xa, đôi mắt sắc bén lạnh lùng thẳng vào Lưu Nhã Nhi.

" Trước khi người khác không xứng thì nên lại bản thân mình, cho là xứng với tôi? Lâm Minh, đưa người phụ nữ điên này ra ngoài. Truyền thông báo xuống không bất cứ chi nhánh nào của Âu Thị nhận ta."

" Vâng."

Lưu Nhã Nhi như người mất hồn mặc cho Lâm Minh kéo đi. Trần Thanh Thanh theo khẽ lắc đầu.Có cần vì một tên đàn ông mà mê mụi tới không? Âu Thiên Dương thấy cứ thừ người theo thì đưa tay búng lên trán một cái hỏi.

" Nhìn gì thế?"

" Anh gì thế hả? Ngứa đòn à?"

" Cô đến đây gì? Nhớ tôi rồi sao?"

Âu Thiên Dương quay lại bàn việc ngồi ngã người lên ghế bằng ánh mắt cợt. Trần Thanh Thanh nhớ lại mục đích mình đến đây thì khí thế lại hừng hực, cầm lấy chiếc hộp chứa chậu xương rồng đến trước mặt hắn đặt lên bàn thật mạnh.

" Anh là muốn sự với tôi đến bao giờ hả?"

" Tôi sự với bao giờ?"

" Tôi cảnh cáo , nếu còn dám gửi hoa với mấy thứ vớ vẩn này đến bệnh viện phiền tôi nữa, tôi không tha cho đâu."

Âu Thiên Dương rời bàn việc tiến đến gần Trần Thanh Thanh, hắn tiến một bước lại lùi một bước.Không hiểu sao lại cảm giác thiếu tự tin khi đứng trước người đàn ông này, giống như một con nai tơ đang đứng trước một chúa tể sơn lâm . Cô cứ lùi mãi cho đến khi lưng chạm vào tường, Âu Thiên Dương đưa tay chặn hết lối thoát ,ánh mắt dão hoạt đầy khiêu khích.

" Không tha ... sẽ gì tôi, hửm?"

" Anh... cách xa tôi ra một chút."

" Tôi không có thói quen theo lời người khác."

" Anh..."

" Sao ? Sợ tôi à?Chẳng phải rất giỏi đánh nhau sao?"

" Anh muốn thế nào mới buôn tha cho tôi?"

" Con trai tôi rất cần một người mẹ, vừa hay thằng bé nó thích . Vì tôi cần hợp tác."

" Thằng bé không có mẹ sao?"

" Đừng nhắc đến người phụ nữ đó."

Sắc mặt Âu Thiên Dương bổng tối sầm lại rồi bước đến cửa sổ xa xâm.Hắn không biết người phụ nữ đó là ai, cũng không muốn nhắc đến.Dù chưa một lần tận mặt trong mắt hắn người phụ nữ ấy vô cùng tồi tệ, vì tiền mà sẵn sàng đánh đổi tất cả kể cả con mình.Cô ta không xứng mẹ của con hắn.

" Xin lỗi vì đã hỏi chuyện không nên hỏi.Nhưng tôi đã việc này tôi không thể đồng ý với , cũng xin sau này đừng phiền tôi nữa. Với địa vị và gia thế của tìm một người vợ không khó, cần gì khó dễ cho tôi trong khi chúng ta không cùng thế giới chứ."

" Tôi đã là vì con trai tôi, chỉ cần thằng bé thích cái gì tôi cũng sẽ . Tuy bây giờ không đồng ý, tôi tin sẽ sớm thay đổi ý định."

" Tôi sẽ không thay đổi ý định."

" Cùng chờ xem."

Trần Thanh Thanh cảm thấy tên này vô cùng cứng đầu, có thế nào cũng không lọt vào tai hắn.Cô quay lưng ra đến cửa như nhớ lại việc gì đó liền quay lại. Cô đi đến cầm lấy chậu xương rồng dí vào tay hắn.

" Trả lại cho , còn dám mang nó đến lần nữa thì tôi không trả nhẹ nhàng thế đâu. "

Trần Thanh Thanh mở cửa rời đi, Âu Thiên Dương chậu xương rồng rồi bổng hắn phì .

" Không thích xương rồng, xem có khác chúng đâu chứ? Cả người lúc nào cũng mang cái áo giáp nhiều gai để ra vẻ mạnh mẽ, thật sự mạnh mẽ đến thế sao?"

...----------------...

Mấy ngày sau đó Âu Thiên Dương không gửi hoa đến nữa, không hoa không quà không ào ào phóng viên. Cuộc sống của như dần trở lại quỷ đạo củ. Nhưng một hôm trời mùa đông rét đậm, đi về thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi co rút trước cửa nhà . Thanh Thanh nhanh chóng bước đến xem là con nhà ai thì kinh ngạc kêu lên.

" Lạc Lạc, sao em lại ở đây? Em đến đây với ai ?"

Trần Thanh Thanh vừa hỏi tay vội bế cậu lên đưa mắt xung quanh như tìm kiếm, xung quanh chẳng có ai, thằng bé đến đây bằng cách nào chứ?

" Chị đừng tìm nữa, em đến đây một mình."

"Nhưng sao em biết chị ở đây?"

" Lần trước xem máy tính của chị em có thấy địa chỉ nhà nên em gọi xe đến đây. Em lạnh quá, chị cho em vào nhà không?"

" À , chị xin lỗi chị quên mất."

Trần Thanh Thanh rót cho cậu một cốc nước ấm, cậu bé đón lấy uống vội một ngụm vì cậu thật sự rất lạnh. Thanh Thanh cậu bé cảm thấy cậu rất thân thuộc với mình. Cô đưa tay vuốt mái tóc xoan đáng của cậu nở nụ trìu mến.

" Em đến đây người nhà của em có biết không?"

" Không ạ, em nhân lúc bảo vệ không ý đã trốn khỏi trường gọi xe đến đây."

" Em trốn học sao? Lạc Lạc, em như là không ngoan, ngộ nhở em ra ngoài như thế gặp phải kẻ xấu thì phải sao?Chưa kể đến nếu ba em biết em biến mất sẽ lo lắng thế nào. Em đưa số điện thoại ba em chị gọi cho ba em đến đón, mau."

" Em nhớ chị."

Trần Thanh Thanh cho tay vào túi lấy điện thoại nghe cậu bé bổng dừng lại tác, quay sang thấy cậu bé cuối đầu như sắp khóc. Cô không biết dổ trẻ con như thế nào đành xích lại gần kéo cậu vào lòng ôm lấy.

Cái ôm tưởng chừng bình thường đối với Lạc Lạc lại vô cùng ấm áp, cậu bé chưa từng mẹ ôm vào lòng, cũng chưa từng biết trong lòng mẹ sẽ ấm áp thế nào.Nhưng giờ đây cậu đã cảm nhận rồi.Trên người chị xinh đẹp có mùi của mẹ,rất ấm áp lại rất gần gũi.

" Lạc Lạc ngoan, chẳng phải bây giờ đã gặp chị rồi sao? Đã trễ rồi Lạc Lạc phải gọi về nhà báo một tiếng kẻo ba em lo lắng tìm em khắp nơi đấy."

Cậu bé như suy nghĩ một lúc rồi gật gật cái đầu nhỏ,Thanh Thanh lấy điện thoại ra đưa cho cậu ấn số.Chuông điện thoại vừa reo lên đầu dây bên kia đã vội bắt máy.

" Tôi là Trần Thanh Thanh, Lạc Lạc đang ở nhà tôi.Tôi gọi báo cho biết để khỏi lo lắng."

" Tôi biết rồi, tôi đến ngay."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...